Sáng hôm đó, Phùng Tử thức dậy với một cảm giác bồn chồn khó tả. Tối qua, sau buổi họp với cô Lâm và các đối tác, cô vẫn chưa thể dứt khỏi những ánh mắt soi mói, những lời đồn thổi nhỏ nhưng đủ khiến lòng cô lo lắng. Cô hít sâu, tự nhủ: “Không được hoang mang. Tôi phải vững vàng. Anh tin tôi, tôi phải tin vào chính mình.”
Cô bước vào công ty, mọi thứ vẫn nhộn nhịp như thường ngày. Đồng nghiệp trao đổi, điện thoại reo, tiếng gõ phím vang lên nhịp nhàng. Nhưng ngay khi cô vừa đặt túi xuống bàn, một ánh mắt quen thuộc xuất hiện – người đàn ông từ quá khứ của Cố Triệu Thiên.
Anh xuất hiện tại văn phòng không báo trước, gương mặt lạnh lùng nhưng sắc bén. Cô cảm giác một luồng khí áp đảo từ anh, vừa quen thuộc vừa lạ lẫm. Đồng nghiệp thì thì thầm, ánh mắt tò mò hướng về Phùng Tử và anh.
Cố Triệu Thiên bước vào phòng họp, vẻ mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt khẽ nhíu lại khi nhìn thấy người đàn ông kia. Phùng Tử đứng lặng, tim đập nhanh, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Người đàn ông tiến lại, giọng trầm nhưng đầy quyền lực:
“Cố Triệu Thiên, đã lâu không gặp. Chúng ta cần nói chuyện.”
Cố Triệu Thiên nhíu mày, giọng lạnh:
“Anh đến đây để làm gì? Đây không phải là nơi chúng ta giải quyết chuyện cũ.”
Người đàn ông vẫn điềm tĩnh, nhưng ánh mắt sắc bén:
“Chuyện cũ? Tôi nghe nói cậu có một người mới… Phùng Tử phải không? Cô ấy… không nên bước vào thế giới của cậu nếu không biết sự thật.”
Phùng Tử sững sờ. “Sự thật… gì?” cô thốt lên, tim nhói lên vì lo lắng và bối rối.
Cố Triệu Thiên im lặng, ánh mắt anh khẽ thoáng nỗi buồn. Anh biết rằng, quá khứ anh đang che giấu lâu nay sẽ khiến mối quan hệ với Phùng Tử gặp thử thách lớn.
Sau cuộc trao đổi ngắn với người đàn ông kia, anh quay sang Phùng Tử, giọng trầm nhưng ấm:
“Phùng Tử… tôi… không biết nên bắt đầu từ đâu. Có những chuyện tôi chưa từng kể, nhưng bây giờ cô sẽ biết.”
Phùng Tử nhìn anh, mắt mở to, tim nhói lên. “Anh… anh nói gì? Có phải… anh còn một người khác không?”
Cố Triệu Thiên lắc đầu, giọng trầm:
“Không… không phải vậy. Nhưng quá khứ của tôi… có thể khiến cô hiểu lầm. Tôi chỉ muốn cô biết trước, để không bị tổn thương.”
Phùng Tử đỏ mặt, tim nhói lên. Cô cảm giác mình vừa bị kéo vào một thế giới phức tạp, nơi mà tình yêu và lòng tin có thể bị thử thách bởi những bí mật chưa được tiết lộ.
Cả ngày hôm đó, cô không thể tập trung vào công việc. Mỗi khi nghĩ đến Cố Triệu Thiên và người đàn ông kia, cô lại cảm giác tim nhói lên, vừa lo lắng vừa tò mò. Cô tự nhủ: “Tôi phải tìm hiểu sự thật… nhưng tôi cũng sợ. Sợ rằng sự thật sẽ thay đổi tất cả.”
Buổi tối, khi Phùng Tử rời văn phòng, điện thoại rung. Tin nhắn từ anh hiện lên:
“Hôm nay tôi đã làm cô bối rối. Xin lỗi. Nhưng tôi muốn gặp cô, giải thích mọi chuyện.”
Cô hít một hơi thật sâu, tim nhói lên. “Được… tôi sẽ gặp anh.”
Họ hẹn tại một quán cà phê yên tĩnh, ánh đèn vàng dịu, không gian ấm áp nhưng vẫn đủ riêng tư. Khi Phùng Tử bước vào, anh đã ngồi sẵn, ánh mắt trầm sâu nhưng dịu dàng.
Anh mời cô ngồi, rồi nói thẳng:
“Phùng Tử… quá khứ của tôi… có những người từng quan trọng với tôi, và có những hiểu lầm mà tôi chưa kịp giải thích. Tôi không muốn cô rời bỏ tôi vì điều đó.”
Phùng Tử cảm giác tim mình nhói lên, giọng run:
“Anh… anh nói về người khác? Anh không còn yêu cô ấy chứ?”
Anh lắc đầu, ánh mắt dịu dàng:
“Không còn… tôi chỉ còn cô, Phùng Tử. Nhưng tôi biết quá khứ của tôi có thể khiến cô hiểu lầm. Tôi muốn cô hiểu trước, để chúng ta không phải xa nhau vì những hiểu lầm không đáng có.”
Phùng Tử nhìn anh, tim nhói lên vì vừa nhẹ nhõm vừa bối rối. Cô nhận ra rằng, tình cảm của mình dành cho anh đã sâu đậm đến mức, dù biết quá khứ có thể phức tạp, cô vẫn muốn tin anh, vẫn muốn bước cùng anh.
Những ngày tiếp theo, Phùng Tử nhận ra mối quan hệ với Cố Triệu Thiên không chỉ đơn giản là tình yêu. Nó còn là sự thấu hiểu, niềm tin, và khả năng vượt qua thử thách. Người đàn ông từ quá khứ chỉ là bóng hình, nhưng chính thử thách này lại giúp Phùng Tử mạnh mẽ hơn, hiểu rõ tình cảm của mình và sự quan tâm thực sự của anh dành cho cô.
Cô Lâm, đồng nghiệp soi mói, vẫn xuất hiện trong những buổi họp, nhưng giờ Phùng Tử không còn cảm giác bối rối. Mỗi ánh mắt, mỗi lời nói đều trở thành cơ hội để cô chứng minh bản thân, và quan trọng hơn, để chứng minh với anh rằng cô xứng đáng đứng bên anh.
Một buổi tối, khi Phùng Tử đứng trên ban công, nhìn ra thành phố lung linh ánh đèn, cô thở dài:
“Cuộc sống của anh… đầy thử thách, nhưng tôi không sợ nữa. Dù quá khứ của anh phức tạp, dù có bao nhiêu hiểu lầm, tôi vẫn muốn bước cùng anh. Tôi sẵn sàng đối diện tất cả.”
Ở nơi biệt thự xa hoa, Cố Triệu Thiên nhìn ra cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm nhưng tràn đầy quyết tâm. Anh biết rằng, thử thách vừa xuất hiện từ quá khứ sẽ là cơ hội để cả hai hiểu nhau hơn, để tình cảm trở nên vững chắc hơn. Một câu chuyện tình yêu vừa lãng mạn vừa thử thách đang dần bước sang giai đoạn mới, nơi hai con người từ hai thế giới khác nhau đối mặt với bóng tối, hiểu lầm và định mệnh…