Ngày thứ Hai tuần mới, công ty nhận được một yêu cầu gấp từ khách hàng lớn – họ muốn thay đổi toàn bộ bố cục chiến dịch quảng cáo, đồng thời bổ sung một chiến lược trực tuyến trong vòng chỉ hai ngày. Ngay khi Hạ Ly mở email, trái tim cô như nhảy lên. Áp lực lớn khiến cô cảm thấy hơi choáng váng.
Cô nhắn ngay cho Nam Duy:
"Anh… dự án hôm nay… khó quá, mình liệu có kịp không?"
Nam Duy trả lời nhanh, giọng điệu bình tĩnh nhưng quyết đoán:
"Đừng lo. Chúng ta sẽ chia công việc, phối hợp nhịp nhàng. Tôi sẽ xử lý phần dữ liệu, cô tập trung phần thiết kế và ý tưởng."
Hạ Ly hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Áp lực càng lớn, cô càng nhận ra sự quan trọng của việc phối hợp với Nam Duy. Khi anh xuất hiện tại văn phòng, ánh mắt nhìn cô tràn đầy sự an ủi:
“Ly… chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua. Tôi đã chuẩn bị sẵn phương án dự phòng.”
Họ bắt đầu chia công việc. Hạ Ly chỉnh sửa hình ảnh, sắp xếp bố cục, đồng thời sáng tạo các ý tưởng mới. Nam Duy kiểm tra số liệu, phân tích hành vi khách hàng trực tuyến, đồng thời giám sát tiến độ.
Một khoảnh khắc dở khóc dở cười xảy ra khi Hạ Ly đang tập trung trên màn hình, vô tình kéo chuột quá mạnh làm toàn bộ bản thiết kế lệch hẳn ra ngoài khung. Cô la lên:
“Ôi không! Toàn bộ công sức…”
Nam Duy vội vàng chạy tới, nắm tay cô: “Bình tĩnh… chúng ta chỉ cần khôi phục bản lưu gần nhất. Không sao đâu.”
Hạ Ly đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa buồn cười. Anh cười khẽ, ánh mắt dịu dàng: “Cô quá căng thẳng thôi. Nhìn tôi, chúng ta sẽ làm xong kịp.”
Họ làm việc liên tục, căng thẳng nhưng nhịp nhàng. Mỗi lần Hạ Ly gặp khó khăn, Nam Duy lại khéo léo chỉ dẫn, trao cho cô ánh mắt an ủi và nụ cười nhẹ. Áp lực công việc khiến họ càng hiểu nhau hơn, phối hợp hiệu quả hơn, và tình cảm cũng từ từ bộc lộ.
Đến trưa, Hạ Ly gục đầu lên bàn, mệt mỏi. Nam Duy đưa cô ly trà nóng, ánh mắt trìu mến:
“Cô nghỉ một chút. Chúng ta không cần vội vàng, làm từ từ nhưng chắc chắn.”
Hạ Ly nhìn anh, đôi mắt long lanh: “Anh… sao lúc nào cũng hiểu tôi vậy?”
Nam Duy nắm tay cô, giọng dịu dàng: “Vì tôi quan tâm cô, Ly. Chỉ vậy thôi.”
Buổi chiều, áp lực tăng lên khi hệ thống gặp sự cố kỹ thuật, khiến một phần dữ liệu bị mất. Hạ Ly hoảng hốt, nhưng Nam Duy lập tức bình tĩnh:
“Không sao. Chúng ta còn bản sao lưu. Tôi sẽ xử lý, cô tập trung hoàn thiện phần ý tưởng.”
Họ tiếp tục phối hợp, vừa xử lý sự cố kỹ thuật vừa hoàn thiện bản thiết kế. Một tình huống dở khóc dở cười khác xảy ra khi Hạ Ly cố gắng in một số mẫu để trình khách hàng, nhưng máy in liên tục kẹt giấy. Nam Duy nghiêng người, nháy mắt:
“Máy in có vẻ cũng muốn chúng ta nghỉ giải lao.”
Hạ Ly bật cười, quên đi sự căng thẳng: “Chắc vậy… nhưng tôi vẫn muốn kịp gửi cho khách hàng.”
Cuối cùng, nhờ sự phối hợp ăn ý và bình tĩnh, họ hoàn thành toàn bộ chiến dịch đúng hạn. Khi nhìn bản trình bày cuối cùng, Hạ Ly cảm giác nhẹ nhõm, nhưng tim vẫn đập nhanh mỗi khi ánh mắt gặp Nam Duy.
Buổi tối, họ ra ngoài đi dạo một chút để thư giãn. Ánh đèn đường chiếu sáng dịu dàng, tạo không gian yên tĩnh và lãng mạn. Hạ Ly tựa vai vào anh, giọng nhỏ:
“Anh… hôm nay, em… em thấy thật hạnh phúc. Dù áp lực, nhưng khi có anh bên cạnh, mọi thứ nhẹ nhàng hơn.”
Nam Duy mỉm cười, khẽ đặt tay lên vai cô: “Ly… tôi cũng vậy. Và tôi muốn mọi khoảnh khắc bên cô đều đáng nhớ, dù là căng thẳng hay bình yên.”
Họ đứng bên nhau, nhìn thành phố về đêm, ánh mắt trao nhau đầy trìu mến. Cảm giác gần gũi lan tỏa, khiến Hạ Ly nhận ra rằng tình cảm của họ đã vượt qua mức đồng nghiệp, trở thành một sự đồng hành sâu sắc và bền chặt.
Trở về căn hộ, Hạ Ly ngồi xuống ghế, mắt nhắm lại. Ngày hôm nay vừa căng thẳng vừa đầy cảm xúc, nhưng cô biết rằng nhờ có Nam Duy bên cạnh, mọi thử thách đều trở nên dễ dàng. Trái tim cô tràn ngập tình cảm và hạnh phúc: “Có anh bên cạnh, tôi không còn sợ bất cứ áp lực nào.”
Bầu trời ngoài cửa sổ nhuộm ánh sáng vàng dịu, nhắc nhở Hạ Ly rằng tình cảm, sự tin tưởng và đồng hành sẽ luôn tìm được cách nở hoa. Và cô đã sẵn sàng để đón nhận mọi thử thách – trong công việc lẫn trong trái tim – bên anh, người đã trở thành điểm tựa không thể thiếu.