Sáng hôm sau, Hạ Ly thức dậy với cảm giác hơi bồn chồn. Công việc đầu tiên sau khi gặp Nam Duy đang chờ cô, và điều khiến cô vừa háo hức vừa căng thẳng là việc phải làm cùng người mà cô chưa biết rõ. Cô ngồi bên cửa sổ căn phòng nhỏ, nhâm nhi tách cà phê nóng, nhìn những tia nắng buổi sớm chiếu qua rèm, tự nhủ: “Hôm nay phải tập trung. Phải làm tốt.”
Căn hộ nhỏ của Hạ Ly không quá rộng, nhưng gọn gàng và đầy đủ tiện nghi cơ bản. Cô đã sắp xếp sách vở, giấy tờ và các vật dụng cá nhân một cách ngăn nắp hơn, cố tạo cảm giác ổn định để bắt đầu một ngày mới. Tuy nhiên, trong lòng cô vẫn cảm thấy một sự tò mò về Nam Duy – người mà dường như xuất hiện đúng lúc trong đời, khiến cô vừa thích thú vừa bối rối.
Khi bước vào công ty, Hạ Ly thấy không khí làm việc nhộn nhịp hơn hẳn so với những gì cô tưởng tượng. Đồng nghiệp đang bận rộn với dự án, điện thoại reo, tiếng máy in in ầm ầm. Quỳnh Anh, người hướng dẫn cô hôm qua, vẫy tay chào: “Hôm nay cô phải làm việc với Nam Duy nhé. Anh ấy sẽ là người hỗ trợ chính cho dự án của cô.”
Hạ Ly gật, cảm thấy tim đập nhanh. “Vậy là hôm nay sẽ phải tiếp xúc nhiều với anh ấy rồi…” – cô tự nhủ.
Nam Duy đã có mặt ở phòng họp, đứng cạnh bàn dự án, ánh mắt vẫn trầm tĩnh nhưng tinh tế. Anh nhìn lên khi thấy Hạ Ly bước vào, gật đầu chào nhẹ: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng,” Hạ Ly đáp lại, giọng hơi run nhưng cố gắng duy trì bình tĩnh.
Buổi sáng bắt đầu với việc phân chia nhiệm vụ. Dự án hôm nay là một chiến dịch quảng cáo cho khách hàng lớn, yêu cầu cao về sáng tạo, thời gian gấp gáp, và sự phối hợp nhịp nhàng giữa các bộ phận. Hạ Ly cảm thấy áp lực, nhưng cũng muốn chứng minh năng lực bản thân.
Nam Duy ngồi cạnh cô, không nói nhiều, nhưng chú ý đến từng chi tiết mà cô thực hiện. Anh đưa ra những gợi ý nhẹ nhàng, không áp đặt: “Cô có thể thử cách này, sẽ thuận tiện hơn.”
Hạ Ly hơi bất ngờ, nhưng lại thấy dễ chịu. Giọng anh không chỉ đơn thuần là hướng dẫn, mà còn mang theo sự quan tâm tinh tế, khiến cô có động lực làm tốt hơn.
Trong lúc làm việc, Hạ Ly vô tình làm đổ bút màu trên bản thiết kế. Màu mực loang ra khiến cô sợ hãi, tay run, tim đập nhanh. Nam Duy nhanh chóng cúi xuống, lấy giấy lau, rồi dịu dàng nói: “Không sao đâu, cứ bình tĩnh. Chúng ta sẽ làm lại. Nhìn xem, chỉ cần một chút chỉnh sửa thôi.”
Hạ Ly đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa cảm thấy ấm lòng. Anh không hề trách móc, chỉ lặng lẽ giúp cô khắc phục, điều khiến cô dần tin tưởng vào anh hơn.
Giữa buổi sáng, cả hai gặp một tình huống dở khóc dở cười. Máy chiếu gặp trục trặc khi họ chuẩn bị thuyết trình cho khách hàng nội bộ. Nam Duy đứng cạnh Hạ Ly, cố tìm cách khởi động lại máy, nhưng lại vô tình bấm nhầm nút khiến màn hình nhấp nháy liên tục. Hạ Ly cười khúc khích, bất giác nói: “Anh đúng là… may rủi quá!”
Nam Duy nheo mắt, mỉm cười: “Đúng là có chút… không may. Nhưng không sao, chúng ta sẽ làm được.”
Khoảnh khắc ấy khiến Hạ Ly thấy nhẹ nhõm. Sự phối hợp ngượng ngùng nhưng thân thiện giữa họ tạo ra không khí vui vẻ, giảm bớt căng thẳng công việc.
Buổi trưa, hai người cùng đi ăn cơm gần công ty. Không gian quán ăn nhỏ ấm cúng, tiếng nhạc nhẹ, mùi thức ăn thơm thoảng. Hạ Ly cảm thấy lần đầu tiên trong nhiều ngày, cô thực sự thư giãn. Cô kể về sở thích, về những món ăn yêu thích, và cả những thói quen nhỏ trong đời sống thường ngày. Nam Duy lắng nghe, thi thoảng gật đầu, hỏi vài câu, và đôi lúc phá vỡ sự nghiêm túc bằng một nụ cười nhẹ: “Cô thật sự nghiện cà phê à?”
Hạ Ly bật cười: “Ừ, tôi nghĩ cà phê là năng lượng tinh thần của mình.”
Nam Duy cười khẽ: “Vậy thì chúng ta có điểm chung rồi. Tôi cũng không thể thiếu một tách cà phê buổi sáng.”
Sau bữa trưa, buổi chiều trở lại với dự án. Hạ Ly và Nam Duy phối hợp nhịp nhàng hơn. Những câu hỏi, những chỉnh sửa, những ý tưởng mới được đưa ra, cả hai trao đổi một cách tinh tế, không lời nào thừa. Hạ Ly nhận ra rằng, làm việc cùng Nam Duy không chỉ là hiệu quả mà còn là cảm giác an toàn, như thể có người luôn kề bên sẵn sàng hỗ trợ.
Trong lúc nghỉ ngơi, Hạ Ly nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời vẫn còn lất phất mưa, ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào phòng, tạo ra một khung cảnh ấm áp. Cô quay sang nhìn Nam Duy, thấy anh đang chăm chú xem một bản thiết kế, đôi mắt nghiêm túc nhưng không căng thẳng. Hạ Ly cảm thấy tim mình nhói lên một cảm giác lạ lùng – vừa tò mò, vừa muốn gần gũi.
Một tình huống nhỏ xảy ra khi Hạ Ly vô tình đánh rơi điện thoại. Nam Duy nhanh chóng cúi xuống nhặt, đưa lại cho cô với một nụ cười dịu dàng: “Cẩn thận nhé.”
Hạ Ly đỏ mặt, nhận điện thoại, nhưng không giấu nổi nụ cười: “Cảm ơn anh…”
Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy khiến không gian giữa họ như nới rộng, và Hạ Ly cảm nhận được một kết nối tinh tế nhưng rõ ràng.
Ngày làm việc kết thúc, Hạ Ly cảm thấy mệt nhưng hài lòng. Cô đã hoàn thành phần việc của mình, học hỏi nhiều điều mới, và quan trọng hơn – cảm giác được thấu hiểu và hỗ trợ từ Nam Duy khiến cô thấy ấm lòng. Khi đứng lên, chuẩn bị rời phòng, cô bỗng dưng nói: “Cảm ơn anh, hôm nay tôi đã học hỏi được rất nhiều.”
Nam Duy gật nhẹ, đôi mắt trầm tĩnh: “Tôi cũng học hỏi từ cô. Hợp tác tốt là nhờ cả hai cùng cố gắng.”
Trên đường về nhà, Hạ Ly vừa đi vừa nghĩ về ngày đầu tiên làm việc cùng Nam Duy. Cô nhận ra rằng, đôi khi những con người xuất hiện trong đời không báo trước, nhưng lại khiến cuộc sống trở nên khác biệt. Không chỉ là công việc, mà còn là cảm xúc, là sự quan tâm, là niềm vui giản dị.
Khi bước vào căn hộ, Hạ Ly đặt túi xách xuống, ngồi trên ghế, nhắm mắt và thở dài. Ngày đầu tiên vừa qua, cô đã trải qua nhiều cảm xúc: căng thẳng, tò mò, ngạc nhiên, vui vẻ, và cả một chút rung động khó diễn tả. Cô tự nhủ: “Hôm nay là khởi đầu… một ngày dài nhưng thật đáng nhớ. Có lẽ… mình sẽ còn gặp anh ấy nhiều lần nữa.”
Mưa nhẹ ngoài cửa sổ vẫn rơi, tiếng rơi đều đều như nhắc nhở Hạ Ly rằng, cuộc sống sẽ luôn có những thử thách, nhưng cũng đầy những khoảnh khắc đáng giá. Và trong lòng cô, một cảm giác hy vọng nảy nở – hy vọng rằng, ở nơi thành phố xa lạ này, không chỉ công việc mà còn cả những mối quan hệ, những cảm xúc đẹp đẽ sẽ xuất hiện.