hành trình cùng anh

Chương 4:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ hai làm việc, Hạ Ly thức dậy với tâm trạng vừa hào hứng vừa căng thẳng. Cô biết rằng dự án đang trong giai đoạn then chốt và yêu cầu cao từ phía khách hàng. Mỗi bước đi, mỗi quyết định đều có thể ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng, đồng nghĩa với việc áp lực sẽ nhiều hơn ngày hôm qua.

Căn hộ nhỏ của cô vẫn còn mùi hương cà phê từ hôm qua, ánh nắng sớm chiếu vào rèm cửa, tạo ra một bầu không khí ấm áp nhưng cũng đầy sức sống. Hạ Ly nhấp một ngụm cà phê nóng, nhìn vào danh sách công việc trong điện thoại, tự nhủ: “Hôm nay phải tập trung. Mình không thể mắc sai lầm.”

Khi bước vào văn phòng, không khí đã khác hẳn. Các đồng nghiệp tất bật chuẩn bị báo cáo, bản thuyết trình, và nhiều cuộc họp đã được lên lịch liên tục trong ngày. Hạ Ly cảm nhận rõ áp lực nhưng cố gắng giữ bình tĩnh. Cô hít một hơi sâu, bước vào phòng họp, và ngay lập tức gặp Nam Duy.

“Chào buổi sáng,” anh nói, giọng trầm nhưng vẫn ấm áp.

“Chào buổi sáng,” Hạ Ly đáp, lòng cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy anh.

Hôm nay, hai người sẽ phải phối hợp chặt chẽ hơn, không chỉ thảo luận ý tưởng mà còn trực tiếp giải quyết các vấn đề phát sinh. Dự án là một chiến dịch quảng cáo lớn cho khách hàng VIP, với yêu cầu phải sáng tạo nhưng vẫn phù hợp thương hiệu. Bất cứ sai sót nào cũng có thể khiến cả nhóm phải làm lại từ đầu.

Sáng hôm ấy, Hạ Ly và Nam Duy bắt đầu bằng việc rà soát toàn bộ kế hoạch, kiểm tra từng chi tiết nhỏ: hình ảnh, màu sắc, slogan, và các kênh truyền thông. Khi đang thảo luận về một ý tưởng thiết kế, Hạ Ly phát hiện một lỗi nhỏ trong bản trình bày mà cô không để ý hôm trước.

“Anh… anh có thể xem chỗ này không?” Hạ Ly chỉ vào màn hình, hơi lo lắng.

Nam Duy nhìn, nhíu mày một chút nhưng không trách móc: “Được, đây là chỗ cần chỉnh lại. Chúng ta có thể sửa nhanh.” Anh vừa chỉ dẫn, vừa giải thích cách cải thiện, khiến Hạ Ly vừa học hỏi vừa cảm thấy được hỗ trợ.

Nhưng thử thách thực sự xuất hiện vào giữa buổi sáng. Một đồng nghiệp phát hiện ra một sai sót lớn trong số liệu chiến dịch. Cả nhóm lập tức náo loạn. Áp lực dồn lên Hạ Ly và Nam Duy vì họ là những người chịu trách nhiệm chính cho phần thiết kế và nội dung.

Hạ Ly cảm thấy tim đập nhanh, đầu óc quay cuồng. Cô đứng dậy, nhìn Nam Duy: “Chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Nam Duy trầm ngâm một giây, rồi nói: “Bình tĩnh. Chúng ta chia nhỏ công việc. Tôi sẽ xử lý số liệu, cô tập trung chỉnh nội dung và hình ảnh. Như vậy sẽ nhanh hơn.”

Cách anh nói khiến Hạ Ly cảm thấy yên tâm. Không chỉ là hướng dẫn công việc, mà còn là sự tin tưởng dành cho cô. Cô hít một hơi sâu, gật đầu: “Được, mình làm theo cách đó.”

Cả buổi sáng trở nên căng thẳng, nhưng Hạ Ly và Nam Duy phối hợp nhịp nhàng. Một vài tình huống dở khóc dở cười xảy ra: khi chỉnh sửa hình ảnh, Hạ Ly vô tình xóa nhầm một layer quan trọng. Nam Duy nhìn thấy, hơi cau mày nhưng chỉ cười khẽ: “Được rồi, không sao. Chúng ta sẽ phục hồi.” Họ cùng nhau khôi phục, vừa làm vừa đùa giỡn nhẹ, tạo ra những khoảnh khắc vui nhộn giữa áp lực.

Buổi trưa, Hạ Ly và Nam Duy đi ăn cơm cùng nhau trong khu phố gần công ty. Trên đường đi, Hạ Ly hỏi: “Anh đã làm việc với nhiều dự án lớn như vậy chưa?”

Nam Duy gật nhẹ: “Có, nhưng mỗi dự án đều có những thử thách riêng. Quan trọng là cách phối hợp và giữ bình tĩnh.”

Hạ Ly cười: “Vậy là hôm nay tôi đang học được bài học quan trọng rồi.”

Họ vừa đi vừa nói chuyện, không khí trở nên gần gũi hơn. Nam Duy kể về kinh nghiệm trước đây, những lần gặp khó khăn tưởng chừng không thể vượt qua, nhưng nhờ phối hợp nhóm và giữ kiên nhẫn, mọi thứ đều ổn. Hạ Ly nghe, cảm thấy nhẹ nhõm và thêm động lực.

Buổi chiều trở lại công ty, thử thách tiếp tục. Khách hàng yêu cầu chỉnh sửa nội dung ngay lập tức, thời gian gấp rút. Hạ Ly cảm thấy áp lực đè nặng, nhưng Nam Duy luôn ở bên cạnh, chỉ dẫn, sửa lỗi và hỗ trợ cô. Một khoảnh khắc, khi Hạ Ly căng thẳng muốn nản lòng, Nam Duy đặt tay nhẹ lên vai cô, nói: “Cô làm được. Chúng ta sẽ ổn.”

Câu nói đơn giản nhưng tràn đầy tin tưởng khiến Hạ Ly cảm thấy trái tim ấm áp, như có ai đó đứng bên, không để cô đơn lẻ loi.

Cuối ngày, dự án hoàn tất đúng hạn. Cả nhóm thở phào nhẹ nhõm. Hạ Ly nhìn Nam Duy, ánh mắt tràn đầy cảm xúc: “Cảm ơn anh, hôm nay tôi học hỏi rất nhiều. Anh không chỉ giỏi mà còn kiên nhẫn nữa.”

Nam Duy nở nụ cười nhẹ: “Chúng ta cùng nhau làm mà. Cô cũng làm rất tốt.”

Trên đường về, Hạ Ly suy nghĩ về ngày hôm nay. Áp lực, căng thẳng, nhưng cũng đầy niềm vui, trải nghiệm và những khoảnh khắc đáng nhớ. Cô nhận ra rằng làm việc cùng Nam Duy không chỉ là công việc, mà còn là học hỏi, là sự tin tưởng, là cảm giác được quan tâm.

Khi đứng trước căn hộ, mưa bắt đầu rơi nhẹ. Hạ Ly ngước nhìn trời, những giọt mưa lăn trên má, không còn cảm giác cô đơn. Cô cảm nhận một cảm giác hy vọng – rằng dù còn nhiều thử thách phía trước, cô sẽ không phải đối diện một mình. Và trong lòng, một ý nghĩ thoáng qua: “Có lẽ… tôi đã tìm được người có thể đồng hành cùng mình trong cả công việc lẫn cuộc sống.”

Mưa ngoài cửa sổ rơi đều, nhịp nhàng và nhẹ nhàng, như nhắc nhở Hạ Ly rằng cuộc sống luôn có thử thách, nhưng cũng đầy những khoảnh khắc đẹp. Và trong khoảnh khắc ấy, Hạ Ly biết rằng mình đã sẵn sàng bước tiếp, cùng với Nam Duy – người bạn đồng hành bất ngờ, nhưng dường như định mệnh đã sắp đặt để họ gặp nhau.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×