Ngày thứ ba của Hạ Ly ở công ty bắt đầu trong bầu không khí căng thẳng hơn mọi ngày. Dự án quảng cáo mà cô và Nam Duy đang theo dõi bất ngờ nhận được phản hồi từ khách hàng, yêu cầu chỉnh sửa toàn bộ phần ý tưởng truyền thông. Thời gian gấp rút, yêu cầu cụ thể và đôi khi khó hiểu khiến mọi người trong nhóm phải chạy đua với thời gian.
Hạ Ly mở máy tính, nhìn bảng kế hoạch và email từ khách hàng, cảm giác áp lực lại dâng lên. Cô nhíu mày, tay run run gõ phím, cố gắng nắm bắt những yêu cầu mới. Trong lúc đó, Nam Duy bước đến bên cô, ánh mắt trầm lặng nhưng đầy quyết tâm.
“Chúng ta cần chỉnh lại nội dung chính và hình ảnh cho chiến dịch, nhưng thời gian không còn nhiều,” anh nói. Giọng anh nghiêm túc, nhưng không áp đặt.
Hạ Ly gật, cố giữ bình tĩnh: “Ừ… tôi sẽ làm hết sức.”
Tuy nhiên, sự căng thẳng tăng cao khi hai người bắt đầu phân chia công việc. Hạ Ly cảm thấy rằng cách Nam Duy xử lý công việc đôi khi hơi gấp gáp và chi tiết đến mức cô khó theo kịp. Một vài lần, anh trực tiếp chỉnh sửa phần cô đang làm, khiến Hạ Ly không khỏi khó chịu: “Anh… có thể để tôi tự xử lý không? Tôi nghĩ mình cũng đủ khả năng.”
Nam Duy nhíu mày, ánh mắt thoáng chút bối rối: “Tôi chỉ muốn đảm bảo đúng tiến độ. Cô cứ thử làm, tôi sẽ theo dõi để hỗ trợ nếu cần.”
Căng thẳng giữa họ kéo dài suốt buổi sáng. Hạ Ly cảm thấy áp lực chồng chất, trong khi Nam Duy vẫn giữ thái độ điềm tĩnh nhưng nghiêm túc, đôi lúc khiến cô cảm thấy bị áp lực bởi sự hoàn hảo của anh. Một phút giây, Hạ Ly hít sâu, nhíu mày: “Có lẽ… tôi chưa quen với cách làm việc của anh.”
Nam Duy nhìn cô, ánh mắt dịu đi: “Không sao cả. Chúng ta sẽ tìm cách phối hợp tốt hơn. Tôi tin cô làm được.”
Sau buổi sáng căng thẳng, cả hai tạm nghỉ trưa. Hạ Ly ra quán cà phê gần công ty, ngồi một mình, nhâm nhi tách cà phê nóng. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, những giọt mưa nhè nhẹ rơi trên vỉa hè, lòng vẫn còn cảm giác bực bội và căng thẳng. Nhưng rồi, hình ảnh Nam Duy xuất hiện trong tâm trí, với ánh mắt nghiêm túc nhưng cũng đầy quan tâm, khiến cô thở dài: “Có lẽ anh ấy cũng chỉ muốn tốt cho dự án… và cho tôi.”
Buổi chiều, Hạ Ly trở lại văn phòng. Cô quyết định thử cách tiếp cận nhẹ nhàng hơn với Nam Duy. Khi anh bước đến bàn cô để xem tiến độ, Hạ Ly mỉm cười: “Anh… hôm nay chúng ta thử phối hợp theo cách tôi đề xuất xem sao nhé?”
Nam Duy nhíu mày một giây, rồi gật: “Được. Tôi sẽ thử lắng nghe cách cô làm.”
Sự thay đổi thái độ khiến không khí giữa họ dễ chịu hơn hẳn. Họ cùng nhau rà soát từng bước, trao đổi ý tưởng, đôi lúc cãi nhau về cách thiết kế, nhưng giờ đây không còn căng thẳng quá mức. Hạ Ly nhận ra rằng, đôi khi xung đột nhẹ là cách để cả hai hiểu nhau hơn và tìm ra giải pháp tốt nhất.
Một tình huống dở khóc dở cười xảy ra khi Hạ Ly vô tình xóa nhầm một phần nội dung mà cô vừa hoàn thành. Cô tái mặt, tim đập nhanh, nhưng Nam Duy chỉ nhíu mày, rồi cười khẽ: “Lại rồi à… không sao, chúng ta sẽ làm lại. Tôi sẽ giúp cô khôi phục phần này.”
Hạ Ly đỏ mặt, cảm giác vừa xấu hổ vừa nhẹ nhõm: “Cảm ơn anh… thật may là anh ở đây.”
Khoảnh khắc đó khiến trái tim Hạ Ly rung lên một cảm giác lạ lùng, vừa vui vừa ấm áp. Cô nhận ra rằng, dù đôi lúc có bất đồng, nhưng Nam Duy luôn ở bên hỗ trợ, không chỉ trong công việc mà còn trong những tình huống bất ngờ.
Khi dự án dần đi vào giai đoạn hoàn thiện, cả hai cùng nhau rà soát lần cuối. Hạ Ly cảm thấy mệt mỏi nhưng hài lòng. Cô quay sang Nam Duy: “Anh… hôm nay chúng ta đã làm việc tốt hơn nhiều.”
Nam Duy mỉm cười: “Đúng vậy. Cô cũng tiến bộ rất nhiều. Tôi tin rằng nếu tiếp tục như vậy, dự án sẽ thành công.”
Tan làm, Hạ Ly và Nam Duy cùng ra ngoài, trời đã tạnh mưa. Họ đi bộ trên con đường phố vắng, ánh đèn vàng dịu chiếu xuống, tạo ra khung cảnh ấm áp. Hạ Ly nhìn Nam Duy, ánh mắt tràn đầy cảm xúc: “Hôm nay… cảm ơn anh vì tất cả. Anh không chỉ giúp tôi trong công việc mà còn giúp tôi bình tĩnh hơn.”
Nam Duy nhìn cô, nụ cười dịu dàng: “Cô cũng giúp tôi nhìn nhận vấn đề theo cách khác. Chúng ta là đối tác tốt mà.”
Trong khoảnh khắc yên lặng, họ đi cạnh nhau, cảm nhận nhịp bước hài hòa. Hạ Ly nhận ra rằng, thử thách không chỉ giúp cô trưởng thành trong công việc, mà còn giúp cô hiểu hơn về con người Nam Duy – nghiêm túc, kiên nhẫn nhưng cũng ấm áp và tinh tế.
Khi đến trước căn hộ, Hạ Ly quay lại, ánh mắt lấp lánh: “Ngày mai… chúng ta lại cùng nhau làm tiếp nhé?”
Nam Duy gật, ánh mắt dịu dàng: “Tất nhiên. Chúng ta sẽ vượt qua mọi thử thách cùng nhau.”
Hạ Ly bước vào căn hộ, cảm giác mệt nhưng vui. Cô biết rằng, dù còn nhiều khó khăn phía trước, cô sẽ không phải đối diện một mình. Và trong lòng cô, một suy nghĩ thoáng qua: “Có lẽ… tôi đang dần hiểu cảm giác an toàn khi có người đồng hành bên cạnh. Và… tôi thích cảm giác đó.”
Mưa nhẹ ngoài cửa sổ rơi đều, nhịp nhàng, nhưng trong lòng Hạ Ly, mọi thứ trở nên ấm áp và tràn đầy hy vọng. Sóng gió đầu tiên đã đến, nhưng cô biết rằng, với Nam Duy bên cạnh, mọi thử thách đều có thể vượt qua.