Một buổi chiều cuối tuần, Hạ Ly thức dậy trong căn hộ nhỏ với cảm giác lạ lùng: vừa muốn nghỉ ngơi, vừa háo hức với những dự định nhỏ của bản thân. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng vàng nhè nhẹ rọi vào, khiến không gian tràn đầy sức sống. Đây là lần đầu tiên sau nhiều ngày làm việc căng thẳng, cô có thể thư giãn hoàn toàn.
Tuy nhiên, điện thoại rung lên, hiện thông báo từ Nam Duy:
“Cuối tuần này có buổi workshop ngoài trời dành cho nhân viên công ty. Tôi sẽ đi, cô có muốn tham gia không?”
Hạ Ly nhíu mày, vừa bất ngờ vừa vui: “Thật bất ngờ… nhưng cũng tốt, mình cần nghỉ ngơi và đổi gió một chút.” Cô nhanh chóng nhắn lại: “Vâng, tôi sẽ tham gia.”
Buổi workshop diễn ra ở một khu công viên rộng rãi, nơi có không gian xanh, hồ nước và nhiều cây cối. Không khí trong lành và dịu mát khiến Hạ Ly cảm thấy sảng khoái ngay khi bước xuống xe. Cô nhận thấy đồng nghiệp đã tụ tập đông đủ, trò chuyện vui vẻ, chuẩn bị các trò chơi team building.
Nam Duy đã ở đó từ trước, đang đứng cạnh bàn ghi danh. Anh nhìn thấy Hạ Ly, mỉm cười và giơ tay chào: “Chào buổi sáng, Ly. Hôm nay sẽ vui đấy.”
Hạ Ly gật, nụ cười nở trên môi: “Chào anh. Hy vọng hôm nay mình không gây rắc rối.”
Anh cười khẽ: “Cứ thoải mái, đừng quá lo lắng.”
Workshop bắt đầu với các trò chơi nhóm, yêu cầu sự phối hợp, chiến thuật và sự nhanh nhạy. Hạ Ly được xếp cùng nhóm với Nam Duy. Ban đầu, cô hơi ngại, nhưng khi nhận ra anh luôn đưa ra lời khuyên nhẹ nhàng, hỗ trợ tinh tế mà không áp đặt, cô dần tự tin hơn.
Trò chơi đầu tiên là “Xây tháp từ vật liệu có sẵn”. Hạ Ly cùng Nam Duy và các đồng nghiệp nhanh chóng phân chia công việc. Hạ Ly loay hoay sắp xếp các thanh gỗ nhỏ, trong khi Nam Duy quan sát từ bên cạnh, thỉnh thoảng đưa ra lời nhắc nhở: “Cô thử đặt thanh này theo chiều ngược lại, tháp sẽ ổn định hơn.”
Hạ Ly đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa thấy vui: “Cảm ơn anh. Thật may là anh biết cách làm.”
Khoảnh khắc đó khiến cô nhận ra một điều: sự quan tâm và tinh tế của Nam Duy không chỉ xuất hiện trong công việc, mà còn trong mọi tình huống. Cô bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn khi ở bên anh, thậm chí sẵn sàng chia sẻ cả những nỗi lo nhỏ nhặt.
Trò chơi tiếp theo là “Kéo co đồng đội”. Hạ Ly đứng cùng Nam Duy, hai người nhìn nhau, ánh mắt thoáng chút thách thức nhưng cũng đầy tinh nghịch. Khi còi vang lên, cả nhóm kéo mạnh, vừa cố gắng hết sức, vừa không quên cười đùa. Hạ Ly cảm nhận sức mạnh của Nam Duy khi anh nắm chặt dây, nhưng đồng thời cũng cảm nhận được sự nhẹ nhàng, tinh tế trong cách anh phối hợp với cô: không gắng gượng, không áp đặt, nhưng vẫn chắc chắn.
Sau buổi chơi ngoài trời, cả nhóm dừng lại nghỉ ngơi bên hồ. Hạ Ly ngồi trên băng ghế, hít thở sâu không khí trong lành. Nam Duy ngồi xuống cạnh cô, hai người không nói gì, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn mặt hồ phẳng lặng, ánh nắng chiếu lấp lánh trên mặt nước.
Khoảnh khắc yên lặng ấy khiến Hạ Ly cảm thấy tim mình rung lên một cảm giác lạ lùng. Cô ngạc nhiên vì sự bình yên khi ở bên Nam Duy – một sự bình yên khác hẳn so với những ngày làm việc căng thẳng.
“Đẹp quá…” cô thốt lên, không nhìn anh, chỉ nhìn ra hồ.
Nam Duy nhẹ giọng: “Ừ… đôi khi chỉ cần đứng im, nhìn xung quanh cũng đủ để cảm nhận hạnh phúc.”
Hạ Ly quay sang nhìn anh, ánh mắt ngập tràn cảm xúc: “Anh… sao anh luôn bình tĩnh vậy? Dù trong công việc hay bây giờ…”
Nam Duy cười khẽ: “Có lẽ… tôi đã quen với việc giữ bình tĩnh. Nhưng bên cạnh cô, tôi cũng thấy dễ chịu hơn, không phải lúc nào cũng nghiêm túc.”
Câu nói khiến Hạ Ly đỏ mặt. Cô không biết nên đáp thế nào, nhưng cảm giác tim rung rinh, hơi ấm lan tỏa trong lòng. Khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa họ như xóa nhòa, chỉ còn lại sự gần gũi và thấu hiểu.
Buổi chiều kết thúc với trò chơi “Chinh phục thử thách”. Cả nhóm phải vượt qua các chướng ngại vật, hợp tác để đạt mục tiêu. Hạ Ly và Nam Duy cùng nhau leo qua những bức tường nhỏ, bước qua cầu khỉ và vượt qua hố nước. Mỗi lần Hạ Ly loạng choạng, Nam Duy đều nắm tay kéo cô lại, ánh mắt dịu dàng và tràn đầy quan tâm.
“Cẩn thận,” anh nói, giọng nhẹ nhàng.
Cô chỉ mỉm cười, cảm giác vừa an toàn vừa hạnh phúc: “Anh… anh luôn ở bên tôi nhỉ?”
Anh khẽ gật: “Ừ… luôn vậy.”
Khi kết thúc chương trình, Hạ Ly và Nam Duy đứng trên một ngọn đồi nhỏ, nhìn toàn cảnh công viên, ánh nắng chiều dần tắt, bầu trời nhuộm màu vàng cam dịu nhẹ. Hạ Ly thở dài, cảm giác bình yên lan tỏa khắp cơ thể.
“Ngày hôm nay thật tuyệt,” cô nói, ánh mắt nhìn Nam Duy.
Anh cười dịu: “Đúng vậy… và có lẽ, chúng ta đã hiểu nhau hơn một chút.”
Trên đường về, họ đi cạnh nhau, không cần nói nhiều lời. Mỗi bước chân, mỗi ánh mắt trao nhau đều chứa đựng sự quan tâm và hiểu biết sâu sắc hơn. Hạ Ly nhận ra rằng, trải qua thử thách công việc và giờ là những khoảnh khắc ngoài công việc, khoảng cách giữa họ dường như bị xóa nhòa.
Khi Hạ Ly về đến căn hộ, cô đặt túi xuống, ngồi trên ghế, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa nhẹ từ buổi sáng đã tạnh, nhường lại bầu trời trong xanh. Trong lòng cô, một cảm giác nhẹ nhàng và ấm áp tràn ngập: cảm giác tin tưởng, được bảo vệ và một chút rung động khó diễn tả.
Cô mỉm cười, tự nhủ: “Có lẽ… tôi đang bắt đầu thích cảm giác này. Không chỉ là công việc, mà còn là cảm giác khi có anh bên cạnh.”
Và trong lòng Hạ Ly, một suy nghĩ lóe lên: “Biết đâu đây chính là sự khởi đầu cho một điều gì đó đặc biệt?”