Ngày hôm sau, Hạ Ly tỉnh dậy trong căn hộ nhỏ, ánh nắng sớm chiếu qua rèm cửa, lấp lánh trên mặt bàn. Cô cảm thấy cơ thể hơi mệt sau buổi workshop ngoài trời hôm qua, nhưng trái tim lại tràn đầy cảm giác hạnh phúc và ấm áp. Những ký ức về ánh mắt, nụ cười và sự quan tâm dịu dàng của Nam Duy cứ luẩn quẩn trong tâm trí cô.
Hạ Ly mở điện thoại, thấy một tin nhắn từ Nam Duy:
"Hôm nay buổi họp dự án có chút thay đổi, tôi sẽ đón cô lúc 8h. Chuẩn bị sẵn sàng nhé."
Cô mỉm cười, cảm thấy hơi hồi hộp: “Sao mỗi lần liên lạc với anh tôi đều thấy tim mình rung lạ lùng thế này nhỉ?” Cô nhanh chóng chuẩn bị, lựa chọn một bộ trang phục công sở vừa gọn gàng vừa nhẹ nhàng, để vừa thoải mái trong công việc, vừa có chút chỉnh chu cho buổi sáng này.
Khi Nam Duy tới, anh đậu xe gần cửa căn hộ, ánh mắt nhìn Hạ Ly thoáng chút tinh nghịch nhưng vẫn nghiêm túc: “Sẵn sàng chưa?”
Hạ Ly gật: “Sẵn sàng rồi.”
Trên đường đến công ty, họ trò chuyện nhẹ nhàng. Không khí trong xe không gượng gạo, trái lại, có một cảm giác thoải mái, gần gũi. Nam Duy kể về kế hoạch dự án, còn Hạ Ly chia sẻ những ý tưởng nhỏ nhoi vừa lóe lên trong đầu. Khoảng cách giữa họ dường như tự nhiên xóa nhòa.
Khi đến nơi, tình huống bất ngờ xảy ra. Trên đường đi vào công ty, một chiếc xe tải phanh gấp, lao vào phía trước. Hạ Ly sợ hãi, lùi lại nhưng mất thăng bằng. Trong tích tắc, Nam Duy đưa tay ra giữ cô, kéo sát người anh. Trái tim Hạ Ly đập nhanh, hơi thở dồn dập.
“Không sao đâu, Ly, tôi giữ cô rồi,” giọng Nam Duy trầm ấm, đầy an toàn.
Cô đỏ mặt, lắp bắp: “Cảm… cảm ơn anh…”
Khoảnh khắc ấy kéo dài vài giây, nhưng trong lòng Hạ Ly, mọi thứ dường như chậm lại. Cảm giác an toàn và gần gũi khiến cô nhận ra rằng trái tim mình đang rung động mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Sau sự kiện bất ngờ, cả hai tiếp tục vào công ty. Họ cùng nhau tham gia buổi họp dự án với khách hàng. Dù áp lực vẫn còn, nhưng sự việc sáng nay khiến Hạ Ly cảm thấy gần gũi với Nam Duy hơn. Mỗi khi cô trình bày ý tưởng, anh luôn ở bên, lắng nghe, gật đầu, đôi lúc nở nụ cười dịu dàng khích lệ.
Buổi họp kết thúc, khách hàng hài lòng với phần chỉnh sửa. Hạ Ly và Nam Duy đứng lại trò chuyện sau khi mọi người ra về.
“Anh… hôm nay, anh cứu tôi kịp lúc. Tôi…” Hạ Ly ngập ngừng.
Nam Duy nhìn cô, ánh mắt tràn đầy dịu dàng: “Tôi sẽ luôn ở bên cô, Ly. Không chỉ hôm nay mà còn những lần sau nữa.”
Khoảnh khắc ấy, Hạ Ly không thể giấu cảm xúc. Cô hơi nghiêng người về phía anh, như muốn cảm nhận thêm sự hiện diện an toàn của anh. Nam Duy chợt nghiêng người về phía cô, đôi tay hơi đưa ra, nhưng giữ khoảng cách tinh tế, ánh mắt nhìn cô sâu sắc.
“Cảm giác… thật lạ,” Hạ Ly thốt lên, giọng run run.
Anh cười khẽ: “Lạ nhưng dễ chịu, đúng không?”
Cô gật, ánh mắt lóe lên niềm vui xen lẫn bối rối: “Ừ… thật dễ chịu.”
Buổi chiều, cả hai cùng nhau đi kiểm tra một số hạng mục ngoài công ty. Họ đi qua con phố nhỏ, nắng chiều dịu dàng rọi lên, tạo khung cảnh ấm áp. Nam Duy bất ngờ nắm tay Hạ Ly khi qua một đoạn đường trơn, không còn nghi ngờ hay giữ khoảng cách nữa.
Hạ Ly hơi bất ngờ, nhưng trái tim như lửa bừng cháy. Cô không rút tay lại, cảm giác an toàn và ấm áp lan tỏa khắp cơ thể.
Trong khoảnh khắc yên lặng ấy, Hạ Ly nhận ra điều gì đó quan trọng: tình cảm cô dành cho Nam Duy không còn chỉ là sự ngưỡng mộ hay tò mò, mà là một rung động sâu sắc, gần như muốn được bên anh mãi.
Trên đường về, họ dừng lại ở một quán trà nhỏ. Cả hai ngồi đối diện, nhâm nhi trà nóng. Hạ Ly ngước nhìn Nam Duy, ánh mắt đầy chân thành: “Anh… em… em muốn cảm ơn anh vì hôm nay.”
Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Đừng cảm ơn, Ly. Chỉ cần cô an toàn là đủ.”
Khoảnh khắc ấy kéo dài, không gian như lặng lại, chỉ còn nhịp thở của họ và tiếng nhạc nhẹ nhàng trong quán. Hạ Ly cảm nhận tim mình như đang nhảy theo nhịp của cảm xúc.
Khi kết thúc buổi chiều, Nam Duy tiễn Hạ Ly về căn hộ. Trước cửa, ánh nắng chiều tắt dần, để lại bầu trời nhuộm màu tím nhạt. Anh nhìn cô, ánh mắt trìu mến: “Ngày mai… chúng ta lại cùng nhau làm việc, tiếp tục dự án nhé?”
Cô mỉm cười, đôi má hơi ửng đỏ: “Ừ… chắc chắn rồi.”
Khi Hạ Ly bước vào nhà, cô đặt túi xuống, ngồi trên ghế và nhắm mắt lại. Ngày hôm nay đã thay đổi nhiều điều trong cô. Không chỉ là cảm giác an toàn khi có Nam Duy bên cạnh, mà còn là sự rung động, sự gần gũi mà cô chưa từng trải qua. Cô tự nhủ: “Có lẽ… đây chính là khởi đầu cho một điều đặc biệt giữa chúng tôi.”
Mưa nhẹ rơi từ buổi sáng đã tạnh, nhường lại bầu trời trong xanh và ánh nắng dịu dàng. Nhưng trong lòng Hạ Ly, một cảm giác ngọt ngào và hy vọng tràn ngập – hy vọng về tình cảm sẽ phát triển, về sự gần gũi không chỉ trong công việc, mà còn trong cuộc sống. Và cô biết, Nam Duy không chỉ là đồng nghiệp, mà có thể sẽ trở thành một phần quan trọng trong đời cô.