hoa đào năm ấy

Chương 10: Dưới cơn mưa Hà Yên


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mưa vẫn rơi rả rích suốt đêm.

Ngọn lửa trong lều đã tàn, chỉ còn lại ánh sáng mờ của bình minh len qua tấm bạt ướt sũng.

Thanh Vy ngồi im, ánh mắt dán chặt vào thi thể người sứ giả. Khuôn mặt hắn bình thản đến lạ, như đã buông hết mọi gánh nặng.

Cô khẽ nói, giọng khàn khàn:

– “Huynh… nghĩ hắn thật sự là sứ giả phủ Trấn Tây chứ?”

Hàn Dực im lặng. Anh đang gói thi thể lại bằng tấm vải trắng, động tác chậm rãi, cẩn trọng.

– “Không biết. Nhưng ánh mắt hắn trước khi chết không giống kẻ nói dối.”

Anh đặt bàn tay lên ngực thi thể, khẽ cúi đầu.

– “Ngươi yên nghỉ. Ta hứa, nếu lời ngươi là thật, bức thư này sẽ được giao đến nơi.”

Thanh Vy nhìn anh, cảm thấy trong giọng nói ấy có điều gì nặng nề.

Cô khẽ hỏi:

– “Huynh định đi đâu bây giờ?”

– “Đến trấn Hà Yên. Đó là nơi hắn nhắc tới.”

– “Nhưng…” – cô chần chừ – “nhóm người tối qua có thể vẫn đang tìm quanh đây.”

– “Càng vì thế càng phải đi ngay. Nếu ở lại, chẳng khác gì tự chờ bị bắt.”

Anh nói dứt khoát, quay sang dọn đồ.

Thanh Vy gật đầu, thu dọn ít vật dụng cần thiết.

Trước khi đi, cô đặt lên ngực người sứ giả một nhành cỏ dại đang nở hoa.

– “Đi thong thả nhé.”

Hai người lên ngựa, rời khỏi thảo nguyên khi mặt trời vừa ló rạng.

Cơn mưa nhẹ vẫn rơi, phủ một lớp sương mỏng lên cỏ. Không khí lạnh và ẩm, mang theo mùi đất mới.

Đường đến trấn Hà Yên dài gần ba ngày cưỡi ngựa, phải băng qua rừng thấp và hai con suối.

Hàn Dực quen địa hình, đi trước dẫn đường.

Thanh Vy theo sau, tay giữ chặt áo choàng vì gió thốc lạnh.

Suốt buổi sáng, họ không nói nhiều.

Chỉ có tiếng vó ngựa, tiếng mưa và thỉnh thoảng, tiếng sấm xa xa vọng lại.

Đến giữa trưa, mưa ngớt. Hai người dừng nghỉ bên tảng đá lớn.

Thanh Vy ngồi xuống, thở phào, lấy khăn lau tóc ướt.

– “Không ngờ trời ở đây mưa dai như vậy.”

– “Đây là vùng giáp rừng, hơi nước nặng.” – Hàn Dực đáp, giọng đều đều. – “Nhưng cũng dễ che dấu dấu vết.”

– “Huynh nói vậy nghĩa là có người theo?”

Anh khẽ gật, mắt nhìn về hướng sau lưng:

– “Từ sáng đến giờ, ta thấy ít nhất ba lần có chim bay theo cùng hướng. Không phải tự nhiên.”

Thanh Vy giật mình.

– “Huynh nghĩ là… người của phủ Trấn Tây hay kẻ đuổi theo sứ giả?”

– “Không rõ. Nhưng dù là ai, chúng đều muốn bức thư.”

Cô cắn môi, mắt nhìn vào bọc sáp đang được anh cất trong áo trong.

– “Thứ đó… có thật đáng để bao nhiêu người chết vì nó sao?”

– “Thường thì, thứ khiến người ta giết nhau, chính là quyền lực.” – Anh nói khẽ. – “Dù ta không muốn dính vào, nhưng một khi đã giữ, phải đi đến cùng.”

Thanh Vy lặng im. Gió thổi, mùi ẩm của rừng lan tỏa.

Một con chim đen bất ngờ sà xuống gần, đập cánh mạnh, rồi bay đi về hướng Bắc.

Hàn Dực nhìn theo, ánh mắt tối lại.

– “Đi thôi. Có lẽ chúng đã ở gần hơn ta tưởng.”

Chiều xuống, hai người đến rìa rừng.

Con đường trước mặt dẫn thẳng đến dãy núi thấp, bên kia là trấn Hà Yên.

Nhưng lúc này, trời lại đổ mưa lớn.

Sấm rền, mây đen trĩu nặng, nước mưa như đổ xuống từ trời.

Cả hai phải tìm tạm một hang đá ven sườn núi để trú.

Bên trong ẩm lạnh, nhưng khô ráo hơn ngoài trời.

Thanh Vy nhóm lửa, khói bay nghi ngút. Hàn Dực treo áo ngoài lên phơi.

Mưa tạt vào lối hang, tạo thành màn nước mờ ảo.

Một lát sau, lửa cháy đều, ánh sáng hắt lên tường đá, phản chiếu khuôn mặt hai người.

Thanh Vy ngồi sát vào đống lửa, hơ tay, khẽ nói:

– “Huynh từng đi qua Hà Yên chưa?”

– “Có. Nơi ấy đông người, nhưng lắm chuyện. Là nơi giao thương giữa ba phủ, hỗn tạp, dễ ẩn thân.”

– “Nghe có vẻ nguy hiểm.”

– “Cũng tùy. Nguy hiểm hay không, là do người đi.”

Cô mỉm cười:

– “Vậy đi với huynh, chắc không sợ.”

– “Ngươi tin ta vậy à?” – Anh hỏi, nửa đùa nửa thật.

– “Nếu không tin, ta đã chẳng đi theo đến tận đây.”

Hàn Dực hơi khựng lại.

Ngọn lửa chiếu lên đôi mắt cô – trong veo, sáng mà kiên định.

Một cảm giác lạ trào dâng trong lòng anh: vừa muốn che chở, vừa sợ đánh mất.

Anh quay đi, giọng thấp xuống:

– “Ngươi nên nghỉ chút. Sáng mai phải băng qua suối, đường trơn nguy hiểm.”

– “Huynh nói gì cũng được.” – Cô mỉm cười, rồi tựa lưng vào vách.

Một lát sau, hơi thở cô đều đặn.

Hàn Dực ngồi im, lắng nghe tiếng mưa ngoài hang, xen lẫn tiếng tim mình đập chậm rãi.

Bên ngoài, đêm đen đặc. Giữa tiếng mưa, thoảng qua một âm thanh lạ – tiếng đá lăn nhỏ.

Anh lập tức mở mắt, tay đặt lên chuôi kiếm.

Một bóng người thấp thoáng bên ngoài màn mưa.

Anh khẽ lay Thanh Vy:

– “Dậy. Có người.”

Cô mở mắt, kịp thấy ánh thép lóe lên.

Một mũi tên bay vút qua, cắm phập vào vách đá ngay bên cạnh họ.

– “Chạy!” – Hàn Dực kéo cô ra cửa hang, lăn qua một bên.

Mũi tên thứ hai xé gió, sượt qua vai anh, máu bắn tung.

Từ ngoài mưa, ba bóng đen xuất hiện, kiếm trong tay sáng loáng.

– “Giao mật thư, tha mạng!”

Hàn Dực đứng chắn trước Thanh Vy, mắt lạnh như thép:

– “Muốn lấy, bước qua xác ta.”

Ba người kia không nói, cùng lúc lao tới.

Tiếng kiếm chạm nhau chói lói giữa tiếng mưa.

Thanh Vy nấp sau tảng đá, tim đập loạn. Nước mưa và máu hòa lại, bắn tung trên nền đất.

Hàn Dực xoay người, chặn hai nhát kiếm liên tiếp, tung chân đá mạnh, hất ngã một tên.

Tên còn lại lợi dụng cơ hội, đâm thẳng vào vai anh. Anh nghiến răng, chém trả một đường ngang – máu văng ra, đối thủ gục xuống.

Tên thứ ba hoảng sợ, toan bỏ chạy, nhưng Thanh Vy đã kịp đứng dậy, nhặt lấy cung ngắn trên đất, kéo mạnh dây.

Mũi tên bay đi – ghim trúng chân hắn.

– “Đừng để hắn thoát!” – Cô hét.

Hàn Dực lao đến, một cước quật ngã đối thủ.

Anh túm cổ áo, lạnh giọng:

– “Ai sai ngươi đến?”

Tên đó cắn răng, máu tràn ra khóe miệng.

– “Các ngươi… sẽ không thoát… Chúng ta đều phục vụ cùng một chủ…”

Chưa nói hết, hắn cắn viên độc trong miệng.

Thân thể co giật, mắt trợn ngược, rồi gục xuống bất động.

Không khí đặc quánh mùi máu.

Thanh Vy run run bước đến, nhìn thi thể trên đất.

– “Họ… đều tự sát…”

– “Nghĩa là họ sợ tiết lộ thân phận.” – Hàn Dực nói khẽ, ánh mắt trầm sâu.

Anh xé vạt áo, buộc vết thương trên vai. Máu vẫn rỉ ra, nhuộm đỏ vải trắng.

Thanh Vy hoảng hốt:

– “Huynh bị thương nặng rồi!”

– “Không sao. Chỉ sượt qua.”

Cô không nghe theo, kéo anh lại gần lửa, lấy thuốc băng bó.

Ngón tay cô run, nhưng vẫn cố cẩn thận lau từng vết máu.

Hàn Dực nhìn xuống, mỉm cười nhạt:

– “Ngươi run vậy, sao còn dám nhắm trúng chân hắn khi nãy?”

– “Lúc đó… chẳng kịp sợ.” – Cô đáp nhỏ.

Cả hai bật cười khẽ, trong khi mưa ngoài kia vẫn trút như thác.

Sáng hôm sau, trời quang.

Mặt đất còn ướt, ánh nắng chiếu lên tạo hơi sương mờ.

Họ rời hang, đi tiếp về hướng Hà Yên.

Qua một ngọn đồi, trấn đã hiện ra – những mái ngói thấp, khói bếp bay lượn, dòng sông chảy quanh uốn lượn.

Nhìn từ xa, Hà Yên như một bức tranh hiền hòa. Nhưng Hàn Dực cảm nhận rõ sự im ắng bất thường.

Khi vào cổng trấn, họ thấy lính canh dày đặc.

Một người lính chặn lại:

– “Các vị từ đâu đến?”

Hàn Dực đáp:

– “Từ phía Nam, qua rừng tránh mưa.”

– “Dạo này có lệnh kiểm tra khách lạ. Xin để chúng ta xem hành lý.”

Thanh Vy thoáng lo, nhưng Hàn Dực bình tĩnh. Anh đưa túi ngựa, giọng tự nhiên:

– “Chúng ta chỉ có đồ ăn và thuốc.”

Lính kiểm tra qua loa, rồi cho đi.

Khi họ vừa rời khỏi, Thanh Vy mới dám thở phào.

– “Huynh giấu thư ở đâu vậy?”

– “Trong ống tay áo. Không ai tìm đến đó.” – Anh mỉm cười. – “Đừng lo.”

Trấn Hà Yên tấp nập người qua lại.

Tiếng rao hàng, tiếng bánh xe, tiếng trẻ con cười đùa vang khắp phố.

Họ tìm được một quán trọ nhỏ ven sông để nghỉ.

Trong phòng, Thanh Vy mở cửa sổ, nhìn dòng nước chảy.

– “Không ngờ nơi này lại đẹp thế.”

– “Đừng để vẻ ngoài đánh lừa.” – Hàn Dực nói. – “Nơi đông người, càng khó phân biệt ai là bạn, ai là địch.”

Anh lấy cuộn thư ra, nhìn dấu sáp niêm phong.

– “Hắn nói phải giao cho quan phủ trấn Hà Yên. Ta sẽ tìm cách gặp người đó.”

Thanh Vy gật đầu.

– “Huynh có chắc người đó đáng tin không?”

– “Chưa biết. Nhưng ta sẽ thử.”

Buổi chiều, Hàn Dực rời trọ để dò xét. Thanh Vy ở lại, lo thuốc và chuẩn bị đồ.

Khoảng một canh giờ sau, anh trở về, mặt trầm ngâm.

– “Ta đã hỏi quanh. Quan phủ Hà Yên tên là Tô Lâm, người được tiếng thanh liêm, nhưng…”

– “Nhưng sao?”

– “Có lời đồn rằng ông ta nhận được mật thư từ phủ Trấn Tây… trước cả khi sứ giả chết.”

Thanh Vy sững người:

– “Nghĩa là… bức thư này…”

– “Có thể là giả, hoặc có người khác đã gửi bản khác đến trước ta.”

Không khí trong phòng bỗng đặc lại.

Cả hai nhìn nhau, đều hiểu:

Nếu bức thư kia bị tráo, thì người trong triều có phản bội — và người phản đó, có thể chính là người họ sắp giao thư.

Thanh Vy siết chặt tay:

– “Huynh định làm gì?”

– “Ngày mai, ta sẽ đến phủ Tô Lâm. Nhưng không để lộ thân phận. Ta muốn xem, ông ta phản ứng ra sao khi thấy bức thư thật.”

Cô nhìn anh, ánh mắt lo lắng:

– “Huynh đừng đi một mình. Ta đi cùng.”

– “Không. Nếu có chuyện, ngươi phải rời khỏi đây ngay.”

– “Ta sẽ không bỏ huynh.”

Hàn Dực thở nhẹ, cười khẽ:

– “Cứng đầu thật.”

Ngoài cửa sổ, nắng cuối ngày chiếu lên dòng sông, phản chiếu lấp lánh như kim loại.

Trong ánh sáng ấy, gió mang theo mùi ẩm của mưa và thứ gì đó khó tả – dự cảm về một biến cố sắp đến.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×