hoa đào năm ấy

Chương 9: Cỏ xanh và gió lặng


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thảo nguyên Nam Sơn mở ra trước mắt, mênh mông và rực rỡ.

Cỏ trải dài bất tận, lấp lánh dưới ánh nắng buổi sớm. Gió thổi qua, từng gợn xanh chuyển động như sóng. Xa xa, đàn ngựa tung vó, tiếng hí vang vọng khắp chân trời.

Thanh Vy ngẩn người nhìn, đôi mắt ánh lên niềm kinh ngạc.

– “Đẹp quá…” – cô khẽ nói, gần như thì thầm.

Hàn Dực đứng bên cạnh, nhìn cô nhiều hơn nhìn phong cảnh.

Ánh sáng phản chiếu trên mái tóc đen của cô, gió thổi làm vạt áo tung bay, dáng người nhỏ bé ấy như hòa vào cỏ trời.

Anh mỉm cười nhẹ:

– “Ta từng nói nơi này là khởi đầu. Giờ cũng là nơi để ngươi nghỉ chân.”

– “Huynh từng ở đây thật sao?”

– “Khi nhỏ, ta và sư phụ từng dựng lều bên con suối kia.” – Anh chỉ về hướng xa, nơi làn nước lấp lánh. – “Ta học những đường kiếm đầu tiên ở đây.”

– “Vậy là… nơi huynh bắt đầu con đường kiếm, còn ta lại bắt đầu một cuộc sống mới.” – Cô khẽ cười. – “Có lẽ, định mệnh cũng khéo sắp đặt.”

Hàn Dực không đáp, chỉ khẽ đưa tay vuốt mái tóc cô bị gió làm rối.

– “Giờ ta dựng trại ở kia, gần nguồn nước. Tối nay có thể nhóm lửa, sưởi và nghỉ.”

Thanh Vy gật đầu. Cả hai dắt ngựa đến bờ suối, tìm chỗ phẳng để dựng trại.

Chiều buông dần, mặt trời nhuộm cả thảo nguyên bằng sắc cam rực rỡ.

Thanh Vy nhóm lửa, tay cẩn thận đặt nồi nước. Hàn Dực thì đang dựng mái che bằng vải bạt cũ.

Lần đầu tiên sau bao nhiêu ngày, họ thấy lòng bình yên thật sự.

Khi nồi nước sôi, hương trà tỏa khắp.

Thanh Vy rót ra hai chén, đặt trước mặt anh:

– “Huynh nói muốn mở quán trà, giờ có thể tập trước rồi.”

Anh bật cười, đón lấy chén.

– “Nếu có ngươi bên cạnh, quán trà ấy chắc sẽ không vắng khách.”

– “Vì sao?”

– “Vì người pha trà có nụ cười khiến người khác quên mệt.”

Thanh Vy đỏ mặt, vờ cúi xuống cho thêm củi.

– “Huynh lại nói linh tinh.”

– “Ta nói thật.” – Giọng anh khẽ nhưng nghiêm.

Khoảnh khắc ấy, gió ngừng lại, ánh chiều như dịu hơn.

Hai người ngồi đối diện nhau, không cần lời nào, nhưng ánh mắt đã nói hết.

Đêm xuống.

Trời đầy sao, thảo nguyên yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng gió lướt qua cỏ.

Thanh Vy ngồi dựa vào lều, ngắm bầu trời mênh mông. Cô thấy như mình nhỏ bé giữa thế giới rộng lớn, nhưng lần đầu không thấy lạc lõng.

Hàn Dực ngồi cạnh, tay mài lại thanh kiếm.

Ánh lửa hắt lên gương mặt anh, tạo nên thứ ánh sáng vừa lạnh vừa ấm.

– “Huynh có hối hận vì rời sơn trang không?” – cô hỏi khẽ.

Anh dừng tay, ngẩng lên.

– “Không. Nếu ở lại, ta chỉ là cái bóng sống trong khuôn phép. Giờ, ta là chính ta.”

– “Còn ta?”

– “Ngươi…” – Anh mỉm cười – “là điều khiến ta biết thế nào là tự do.”

Cô khẽ cười, rồi ngả đầu lên vai anh.

– “Hàn Dực, ta thấy cuộc đời mình như giấc mộng. Nếu mai này có tỉnh, chỉ mong được mộng thêm chút nữa.”

– “Nếu là mộng, thì để ta cùng ngươi mộng.”

Câu nói ấy nhẹ như hơi gió, nhưng khiến lòng cô run rẩy.

Gió thổi, tóc cô bay chạm vào cổ anh, mềm như sợi tơ.

Giây phút ấy, trời đất dường như chỉ còn hai người.

Gần nửa đêm, khi Hàn Dực vừa định tắt lửa, bỗng nghe tiếng động nhẹ từ phía suối.

Anh đứng bật dậy, cầm kiếm.

Thanh Vy cũng tỉnh, nhỏ giọng:

– “Chuyện gì vậy?”

– “Có người.”

Cả hai tiến về hướng suối.

Ánh trăng soi xuống mặt nước lấp lánh, và ở đó – một người đang nằm gục, áo choàng rách nát, máu loang khắp bờ cỏ.

Thanh Vy hốt hoảng:

– “Là người bị thương!”

Cô chạy đến, quỳ xuống kiểm tra. Tim người đó vẫn còn đập yếu ớt.

– “Không thể để mặc.”

– “Cẩn thận.” – Hàn Dực cảnh báo. – “Có thể là bẫy.”

– “Nhưng nếu không cứu, hắn sẽ chết.”

Cô nhìn anh, ánh mắt kiên định. Anh im một lát rồi gật.

– “Được, mang về trại.”

Họ cùng đưa người đó về, đặt nằm cạnh lửa. Dưới ánh sáng, thấy rõ đó là một nam nhân trẻ, khoảng hai mươi, khuôn mặt tái nhợt nhưng tuấn tú.

Trên áo có thêu một đường chỉ bạc hình cánh chim – hoa văn lạ.

Hàn Dực mở bọc áo, phát hiện trong ngực hắn có cuộn giấy được bọc kín bằng sáp.

Anh cau mày:

– “Không phải người thường.”

Thanh Vy cầm khăn lau vết máu, dịu giọng:

– “Bất kể là ai, cũng là người đang hấp hối.”

– “Ngươi đúng.”

Anh giúp cô băng bó. Suốt đêm, họ thay nhau canh.

Đến gần sáng, người kia mở mắt.

Ánh nhìn đầu tiên rơi vào Thanh Vy – ngạc nhiên xen lẫn đề phòng.

– “Đây… là đâu?”

– “Thảo nguyên Nam Sơn. Ngươi bị thương, ta cứu ngươi.” – Cô nói.

Hắn nhìn quanh, giọng khàn yếu:

– “Các người… không phải người của triều đình?”

Hàn Dực đáp:

– “Không. Chúng ta chỉ là kẻ hành tẩu.”

Người kia thở ra, rồi khẽ nói:

– “Nếu vậy… xin giúp ta một việc. Ta là sứ giả của phủ Trấn Tây, bị phục kích khi mang mật thư tới kinh thành.”

– “Mật thư?” – Thanh Vy khẽ nhíu mày.

Hắn gật đầu yếu ớt:

– “Trong người ta có thư quan trọng. Nếu rơi vào tay kẻ khác… sẽ gây họa lớn.”

Nói dứt, hắn ho khan dữ dội, rồi ngất lịm.

Hàn Dực nhìn cuộn giấy được gói trong sáp, im lặng.

Thanh Vy khẽ hỏi:

– “Huynh định làm gì?”

– “Giữ lại. Khi hắn tỉnh hẳn, ta sẽ hỏi thêm.”

– “Huynh nghĩ lời hắn thật?”

– “Không biết. Nhưng không thể xem thường.”

Ngày hôm sau, người kia vẫn mê man.

Thanh Vy chăm sóc, thay thuốc. Cô không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ làm.

Buổi chiều, gió thổi mạnh hơn, mây đen kéo đến báo hiệu cơn mưa lớn.

Hàn Dực dựng thêm mái che, nhưng trong lòng anh không yên.

Từ sáng, anh thấy dấu chân lạ gần suối – nhỏ, dày, và mới.

Khi màn đêm buông, tiếng vó ngựa xa xa vang lên.

Anh lập tức ra hiệu cho Thanh Vy im lặng, dập bớt lửa.

Vài bóng người cưỡi ngựa dừng cách trại không xa. Tiếng nói vọng đến trong gió:

– “Có vết máu ở đây. Hắn không đi xa được.”

– “Lục soát đi. Không thể để mật thư lọt tay kẻ khác.”

Thanh Vy nín thở, tim đập thình thịch.

Hàn Dực khẽ kéo cô vào sau tảng đá, che kín.

Nhóm người đó cầm đuốc, soi quanh. Ánh lửa lấp ló trên cỏ, chỉ cách nơi họ nấp vài bước.

Một tên khẽ nói:

– “Có mùi khói… Có người từng nhóm lửa ở đây!”

Tên khác đáp:

– “Lục kỹ vào! Dưới tảng đá kia!”

Hàn Dực siết chuôi kiếm. Chỉ cần chúng đến gần hơn một bước, anh sẽ ra tay.

Đúng lúc đó, một tiếng gọi vang lên từ xa:

– “Tìm thấy dấu ngựa bên kia rồi!”

Nhóm người lập tức quay đi, chạy về hướng khác.

Thanh Vy nín thở thêm một lát rồi mới dám thở ra.

Cô nhìn anh, môi run nhẹ:

– “Suýt nữa…”

– “Đừng sợ.” – Anh nói nhỏ. – “Chúng chưa phát hiện.”

Họ đợi thêm một canh giờ, đến khi gió mang theo mùi mưa, tiếng vó ngựa xa dần mới dám trở lại lều.

Người bị thương vẫn ngủ mê. Gió thổi tạt nước mưa lấm tấm vào mái bạt.

Thanh Vy run khẽ, Hàn Dực liền kéo cô lại gần, choàng áo.

– “Huynh nghĩ họ là ai?” – Cô hỏi nhỏ.

– “Có lẽ là người đuổi theo hắn. Nếu đúng hắn mang mật thư thật, thì chuyện này lớn hơn ta nghĩ.”

– “Vậy ta nên làm gì?”

– “Đợi hắn tỉnh. Rồi quyết định.”

Ngoài kia, cơn mưa bắt đầu trút xuống.

Hai người ngồi lặng bên nhau, chỉ nghe tiếng gió rít và mưa gõ trên mái.

Một lúc sau, Thanh Vy tựa vào vai anh, giọng nhỏ:

– “Hàn Dực, ta sợ lại bị cuốn vào chuyện không nên.”

Anh khẽ vuốt tóc cô, giọng trầm:

– “Nếu định mệnh đã đến, thì tránh cũng vô ích. Nhưng lần này, ta không để ai tổn thương ngươi nữa.”

Cô nhắm mắt, nghe rõ nhịp tim anh hòa với tiếng mưa.

Đến nửa đêm, người bị thương đột nhiên tỉnh lại, mặt tái nhợt:

– “Chúng… tìm tới rồi?”

– “Ngươi còn yếu, đừng cử động.” – Thanh Vy khẽ nói.

Hắn nắm tay cô, ánh mắt gấp gáp:

– “Nếu ta chết, hãy giao mật thư này cho quan phủ trấn Hà Yên… Đừng để rơi vào tay ai khác. Nhớ kỹ, trong đó có tên kẻ phản trong triều…”

Nói chưa dứt, hắn nôn ra máu, toàn thân co giật rồi ngã xuống.

Thanh Vy hoảng hốt đỡ lấy, nhưng đã muộn.

Hàn Dực kiểm tra mạch, khẽ lắc đầu.

Không khí nặng nề bao trùm.

Cô nhìn cuộn thư trong tay, ánh lửa phản chiếu trên sáp niêm phong.

– “Huynh… có nên giao nó đi không?”

– “Không vội.” – Anh đáp trầm. – “Nếu hắn nói thật, kẻ truy đuổi sẽ không bỏ qua. Nếu nói dối… ta càng không thể dễ tin.”

Cô im lặng, nhìn về cánh đồng tối đen ngoài kia. Gió mang theo hơi lạnh thổi tạt vào mặt.

Trong lòng, linh cảm mơ hồ khiến cô rùng mình.

Bình yên nơi thảo nguyên – dường như chỉ là khúc dạo đầu cho một cơn bão mới.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×