Sáng sớm hôm sau, sương mù vẫn chưa tan hết.
Quán trọ ven sông còn mùi khói bếp và gió lạnh.
Thanh Vy ngồi bên cửa sổ, đôi tay khẽ xoa vào nhau. Hàn Dực đang kiểm tra lại bản đồ trải trên bàn gỗ.
Anh chỉ vào một điểm nhỏ:
– “Nếu đi đường chính, mất khoảng ba ngày tới Trấn Tây. Nhưng ta muốn rẽ qua đồi Phong Mộc, men theo lối rừng. Sẽ an toàn hơn.”
– “Đường rừng nguy hiểm đấy.” – Cô đáp, giọng nhỏ.
– “Nguy hiểm, nhưng ít người theo dấu.”
Anh ngẩng lên, thấy cô đang nhìn mình, ánh mắt pha chút lo lắng.
– “Ngươi sợ?”
– “Không.” – Cô đáp nhanh, rồi khẽ quay đi. – “Chỉ… ta không muốn huynh bị thương nữa.”
Một khoảng im lặng nhẹ nhàng trôi qua.
Hàn Dực xếp lại bản đồ, giọng dịu đi:
– “Ta hứa lần này sẽ không để ngươi lo.”
Thanh Vy mỉm cười, ánh sáng ban mai hắt qua cửa chiếu lên gương mặt cô.
Ánh nhìn đó khiến anh thoáng ngẩn người.
Anh chợt nhận ra, từ lâu, hình bóng cô đã không còn là “người đồng hành giả trai” nữa.
Hai người khởi hành khi mặt trời vừa lên.
Đường qua đồi Phong Mộc phủ đầy lá khô, hương gỗ thông thoảng trong gió.
Ngựa bước chậm, bánh xe kêu cọt kẹt trên đất đá.
Trên đường, Thanh Vy kể vài chuyện nhỏ để làm không khí bớt căng:
– “Khi ta còn nhỏ, mỗi lần đi xa, mẫu thân luôn nhét trong tay ta một viên kẹo mật ong. Bà bảo, ngậm kẹo sẽ không sợ đường dài.”
– “Giờ ngươi có mang không?”
– “Không. Nhưng ta vẫn nhớ vị ngọt đó.”
Hàn Dực mỉm cười.
– “Ngươi thích đồ ngọt?”
– “Không hẳn. Nhưng đôi khi chỉ cần chút ngọt là có thể quên đi cả mệt mỏi.”
Anh im lặng, rồi rút trong túi áo ra một gói nhỏ bọc vải, đặt vào tay cô.
– “Đây.”
– “Gì vậy?”
– “Kẹo mạch nha. Mua ở quán sáng qua.”
Cô nhìn anh, ánh mắt thoáng mềm lại.
– “Huynh… từ khi nào lại để ý mấy chuyện nhỏ như thế?”
– “Từ khi có ngươi đi cùng.”
Một câu nói nhẹ như gió, nhưng khiến tim cô khẽ chấn động.
Cô vội quay đi, giả vờ nhìn cảnh vật bên ngoài.
Buổi chiều, họ đến rìa rừng.
Nắng cuối ngày chiếu xiên qua tán cây, loang lổ vàng trên cỏ.
Đột nhiên, Hàn Dực kéo cương.
– “Dừng lại.”
Thanh Vy nhìn quanh:
– “Có chuyện gì?”
Anh cúi xuống, chạm tay vào vết bánh xe mới in trên đất.
– “Có người đi trước. Không phải dân buôn, vì vết chân xen lẫn dấu kiếm.”
Cô nắm chặt dây cương.
– “Đuổi kịp họ sao?”
– “Không cần. Chúng ta chỉ cần tránh.”
Nhưng khi họ vừa rẽ vào lối mòn khác, tiếng vó ngựa dội tới.
Từ sau rặng cây, ba kỵ sĩ áo đen xuất hiện, kiếm sáng lóe trong nắng.
– “Người của phủ Trấn Tây, dừng lại!” – giọng một tên vang lên.
Hàn Dực nhíu mày, hạ giọng nói nhanh:
– “Ngồi yên.”
Thanh Vy chưa kịp phản ứng, anh đã tung người khỏi xe, đứng chắn trước ngựa.
Tên cầm đầu vung kiếm:
– “Ngươi là Hàn Dực?”
– “Phải.”
– “Theo lệnh quan phủ, ngươi bị bắt vì tội giả mạo sứ giả.”
– “Lệnh đâu?” – Anh hỏi lạnh.
– “Không cần lệnh cho kẻ phản loạn.”
Câu nói vừa dứt, ba người lao lên.
Kiếm chạm kiếm, tiếng kim loại chói tai.
Thanh Vy giật mình, nhảy xuống, rút đoản đao từ hông áo.
Cô vốn chỉ muốn giúp, nhưng vừa bước ra, một tên đã vung kiếm về phía cô.
Hàn Dực lao tới chắn đòn, kiếm của anh gạt mạnh, tia lửa bắn lên.
– “Ta bảo ngươi ngồi yên!”
– “Nếu ta ngồi yên, huynh đã chết rồi!” – Cô hét lại, mồ hôi rịn trán.
Cuộc chiến diễn ra dữ dội.
Một tên áo đen trúng đòn, ngã xuống. Hai tên còn lại hoảng, lập tức rút lui.
Hàn Dực không đuổi, chỉ đứng nhìn theo cho đến khi họ biến mất trong rừng.
Thanh Vy chạy đến, thở hổn hển:
– “Huynh có sao không?”
– “Không. Còn ngươi?”
– “Không bị thương. Nhưng huynh… tay chảy máu kìa.”
Anh nhìn xuống, lòng bàn tay rách, máu đỏ loang.
– “Không đáng kể.”
Cô khẽ nhăn mặt, lấy khăn băng cho anh, động tác vụng về mà dịu dàng.
– “Huynh đừng coi thường bản thân như thế.”
Anh mỉm cười, giọng nhẹ:
– “Nếu là vì ngươi, ta còn có thể chịu hơn thế.”
Cô cúi đầu, tay run nhẹ.
Tim đập dồn, không biết là vì sợ hay vì câu nói ấy.
Khi đêm buông xuống, họ dừng lại nghỉ trong căn miếu hoang giữa rừng.
Lửa cháy bập bùng, ánh sáng hắt lên tường.
Thanh Vy ngồi tựa lưng vào cột, ánh mắt xa xăm.
– “Huynh nghĩ họ thực sự là người của phủ Trấn Tây sao?”
– “Không. Kẻ thật sự của phủ sẽ không ra tay bừa bãi như vậy. Đây là người bị thuê.”
– “Thuê?”
– “Phải. Ai đó đang cố làm loạn mọi đầu mối liên quan đến bức thư.”
Thanh Vy im lặng một lát, rồi khẽ hỏi:
– “Huynh từng nghi ngờ ai chưa?”
– “Có.” – Hàn Dực đáp ngắn gọn. – “Nhưng ta chưa có chứng cứ.”
– “Là người trong phủ Trấn Tây?”
Anh gật đầu. – “Có thể là kẻ thân tín của Sứ giả.”
Tiếng lửa nổ lách tách.
Cô nhìn anh, ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt anh, sâu và lạnh.
Cô muốn nói gì đó, nhưng lại thôi.
Bên ngoài, gió rít qua khe miếu, mang theo mùi cỏ ẩm.
Trong im lặng, giọng cô nhỏ đến mức như gió thổi qua:
– “Huynh… có từng tin ai hoàn toàn chưa?”
Anh nhìn cô, ánh mắt dịu lại.
– “Đã từng.”
– “Và kết quả?”
– “Người đó chết.”
Một câu nói như nhát dao lạnh xuyên vào không khí.
Thanh Vy siết chặt mép áo, không hỏi thêm.
Hàn Dực nhắm mắt, dường như không muốn nhớ lại.
Sáng hôm sau, trời đổ mưa nhẹ.
Họ rời khỏi miếu, men theo đường núi.
Khoảng giữa trưa, một ngôi làng nhỏ hiện ra trước mặt.
Tại đó, có một tửu quán ven đường, bảng hiệu khắc chữ “Phong Liên Quán”.
Hai người bước vào, gọi đồ ăn.
Quán vắng khách, chỉ có một nữ chủ đứng quầy – dáng người thon, y phục xanh lam, mái tóc buộc gọn, ánh mắt sắc sảo khác thường.
Khi Hàn Dực bước vào, ánh mắt nàng thoáng dừng lại.
– “Hai vị đi đường xa, mời ngồi.”
Giọng nói trong trẻo, mang chút uy nghi khó tả.
Thanh Vy khẽ liếc, lòng dấy lên cảm giác lạ.
Sau khi bưng đồ ăn lên, nữ chủ quán cúi nhẹ người:
– “Khách quan, có phải ngài là Hàn Dực?”
Anh giật mình, tay khẽ chạm chuôi kiếm.
– “Cô là ai?”
– “Phong Liên.” – Nàng đáp, nở nụ cười nhẹ. – “Ta từng là hộ vệ của sứ giả phủ Trấn Tây.”
Không khí trong quán đột ngột trùng xuống.
Thanh Vy đặt chén xuống, cảnh giác.
Phong Liên nhìn hai người, khẽ nói:
– “Ta biết, bức thư mà ngài mang theo đã bị tráo. Và ta cũng biết ai là người làm.”
Hàn Dực nheo mắt:
– “Tại sao ta phải tin cô?”
– “Vì ta là người cuối cùng nhìn thấy sứ giả còn sống.”
Câu nói ấy khiến cả hai sững lại.
Phong Liên chậm rãi kể:
– “Hôm đó, ngài ấy rời phủ cùng một thị vệ tên Mạc Kình. Đêm đó, chỉ Mạc Kình trở về, nói sứ giả bị kẻ lạ tập kích. Ta nghi ngờ, nhưng không có chứng cứ. Hai ngày sau, thư thật được gửi đến Tô Lâm – mà không có ai biết ai đã giao.”
– “Mạc Kình giờ ở đâu?” – Hàn Dực hỏi dồn.
– “Ở phủ Trấn Tây. Được thăng chức sau vụ đó.”
Anh siết nắm tay.
Thanh Vy khẽ cau mày, giọng lạnh:
– “Nghe có vẻ hắn chính là kẻ tráo thư.”
– “Có thể.” – Phong Liên gật. – “Nhưng mọi chuyện không đơn giản. Có người đứng sau hắn.”
Ánh mắt nàng nhìn Hàn Dực, có chút trầm mặc.
– “Ngài là người của Hàn gia, phải không?”
– “Cô biết nhiều quá rồi.”
– “Vì ta từng nghe sứ giả nhắc đến tên ngài. Ông ấy nói: ‘Nếu ta gặp bất trắc, hãy đưa bức thư ấy cho người mang họ Hàn’.”
Không gian lặng đi.
Thanh Vy nhìn sang, trong mắt đầy bối rối.
Phong Liên chậm rãi nói tiếp:
– “Ta có một phần của mật thư. Giữ suốt ba tháng qua, chờ người mang họ Hàn xuất hiện.”
Nàng lấy từ trong áo ra một tấm lụa nhỏ, mở ra.
Trên đó là dòng chữ viết bằng mực đen, nửa đoạn đầu của bức thư bị xé:
“Kẻ nắm giữ dấu ấn Long Huyết… chính là người quyết định vận mệnh Trấn Tây.”
Hàn Dực đọc, ánh mắt tối sầm.
– “Long Huyết… ta từng nghe.”
Thanh Vy hỏi khẽ:
– “Là gì vậy?”
– “Một vật cổ xưa, được xem như tín vật bảo hộ của Trấn Tây phủ. Mất tích mười năm trước.”
Phong Liên gật:
– “Và ta tin, bức thư kia chính là để cảnh báo Tô Lâm rằng ‘Long Huyết đã xuất hiện trở lại’.”
Ba người nhìn nhau, im lặng kéo dài.
Buổi chiều, mưa nặng hạt.
Phong Liên chuẩn bị chỗ nghỉ cho hai người trong phòng sau.
Trước khi đi, nàng khẽ nói với Hàn Dực:
– “Đêm nay, ta sẽ đưa ngài xem phần còn lại của thư. Nhưng phải cẩn thận, có kẻ theo dõi quán này.”
Khi nàng rời đi, Thanh Vy đứng lặng hồi lâu, rồi đột ngột hỏi:
– “Huynh tin nàng ta sao?”
– “Chưa.” – Anh đáp.
– “Vậy sao huynh nhìn nàng ta kỹ thế?”
Anh hơi ngạc nhiên, rồi bật cười:
– “Ngươi ghen à?”
– “Ai ghen!” – Cô đỏ mặt, xoay người. – “Ta chỉ lo huynh bị lừa.”
– “Phải không?” – Anh tiến lại gần, hạ giọng. – “Vậy lần sau, nếu ta nhìn ai quá lâu, ngươi cứ kéo ta lại.”
Cô trừng anh, định nói gì đó nhưng lại cứng họng trước nụ cười trêu chọc ấy.
Bên ngoài, tiếng mưa rơi đều.
Họ không biết rằng trong bóng tối sau nhà, một đôi mắt đang lặng lẽ quan sát — và chủ nhân của nó đang nắm chặt chuôi kiếm.