Sáng hôm sau, bầu trời xám nhẹ, sương sớm giăng đầy trên những cành trúc. Tiếng chuông luyện võ vang lên từ xa, từng hồi ngân dài, trầm tĩnh như nhịp thở của sơn trang Thanh Ngọc.
Thanh Vy thức dậy sớm, khẽ vươn vai, đôi mắt vẫn còn vương chút mơ màng. Đêm qua cô gần như không ngủ được. Trong đầu cứ hiện lên ánh nhìn lạnh lùng của Hàn Dực khi anh rời đi giữa tiếng hò reo của các đệ tử. Một cảm giác lạ lùng lan khắp lồng ngực—vừa tự hào, vừa hụt hẫng.
“Tại sao mỗi khi ta nhìn thấy ánh mắt ấy, lại cảm thấy mình đang dần yếu đuối?”
Cô thở dài, cột lại mái tóc, buộc chặt dây áo luyện võ rồi bước ra sân.
Sân tập sáng nay đông hơn thường lệ. Hàn Dực đã đứng ở đó từ lúc nào, áo lam bay nhẹ trong gió sớm, mái tóc buộc cao, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi kiếm. Mỗi động tác của anh đều gọn gàng, chuẩn xác, khiến những người xung quanh phải ngước nhìn.
Thanh Vy đứng bên rìa, nắm chặt thanh kiếm gỗ trong tay. Cô muốn tập trung, nhưng trái tim lại không nghe lời. Mỗi khi Hàn Dực xoay người, tà áo khẽ lướt qua, cô đều vô thức dõi theo.
“Lạc Hạo!”
Tiếng gọi khiến cô giật mình. Là Tạ Lương, người bạn thân mới quen, đang cười híp mắt.
“Ngươi nhìn sư huynh Hàn đến ngẩn cả người. Cẩn thận không lại bị phạt đứng đó suốt buổi sáng đấy.”
Thanh Vy đỏ mặt, khẽ hắng giọng:
“Ta… ta chỉ đang quan sát kỹ động tác của huynh ấy thôi.”
“Phải không? Trông như ngươi quan sát gương mặt thì đúng hơn.”
Thanh Vy vội quay đi, tránh ánh nhìn trêu chọc. Nhưng trong lòng cô lại xao động — quả thật, bản thân đang lạc trong ánh mắt người ấy rồi.
Buổi luyện kiếm hôm nay là bài kiểm tra nội công đầu tiên. Các học viên chia thành nhóm nhỏ, luyện đối kháng dưới sự giám sát của Hàn Dực.
Khi đến lượt Thanh Vy, cô đứng đối diện với một đệ tử nam cao lớn hơn hẳn. Trận đấu bắt đầu. Kiếm chạm kiếm, tiếng va chạm vang giòn, ánh sáng lạnh lóe lên giữa sân. Thanh Vy di chuyển nhanh nhẹn, né tránh khéo léo, mỗi động tác đều dứt khoát. Nhưng đối thủ kia dùng nội lực mạnh, khiến từng chiêu của cô đều bị đẩy lùi dần.
Cảm thấy hơi thở dồn dập, Thanh Vy lùi lại vài bước, ánh mắt thoáng hoảng. Nhưng đúng lúc ấy, giọng Hàn Dực vang lên phía sau:
“Bình tâm. Nhắm vào điểm yếu, đừng hoảng loạn.”
Thanh Vy cắn môi, hít sâu, tay nắm chặt chuôi kiếm. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhớ lại những gì anh từng chỉ: “Hãy để nhịp tim dẫn đường cho kiếm, chứ không phải sợ hãi.”
Cô thay đổi chiến thuật, đánh vào bên trái rồi nhanh chóng xoay người, dùng chuôi kiếm chặn đòn, thuận tay phản lại. Một đường kiếm gọn gàng, dứt khoát.
Đối thủ ngỡ ngàng lùi bước, suýt đánh rơi kiếm.
Tiếng vỗ tay vang lên rộn ràng. Hàn Dực nhìn cô, ánh mắt không còn lạnh như trước mà thoáng có chút tự hào.
“Tốt. Lần này ngươi không để cảm xúc chi phối.”
“Đa tạ Hàn sư huynh chỉ điểm.”
Thanh Vy cúi đầu, nhưng trong lòng dâng trào cảm xúc khó tả. Một chút vui mừng, một chút cảm kích, và cả thứ gì đó như sợi tơ mỏng manh quấn lấy trái tim.
Buổi trưa, trời đổ nắng nhẹ. Cả sân tập tỏa ra mùi trúc non và đất ẩm. Sau giờ học, các học viên được nghỉ tự do.
Thanh Vy mang kiếm ra sau núi, nơi có con suối nhỏ chảy róc rách qua rừng trúc. Cô ngồi xuống tảng đá, thả tay chạm nước, cảm thấy lòng mình dần bình yên hơn.
Bỗng có tiếng bước chân nhẹ phía sau.
“Ngươi lại trốn ra đây à?”
Cô quay lại. Hàn Dực đang đứng cách vài bước, tay cầm bình nước, dáng vẻ thản nhiên như thể đã quen thuộc nơi này từ lâu.
“Không trốn, chỉ là… nơi này yên tĩnh hơn.”
“Học viên mới mà dám bỏ tập riêng thế này, không sợ bị ghi tên sao?”
“Nếu người ghi là Hàn sư huynh, ta tin chắc sẽ nhẹ tay.”
Hàn Dực khẽ nhướn mày, ánh mắt thoáng ý cười:
“Ngươi dám trêu ta?”
Thanh Vy khẽ lắc đầu, giả vờ nghiêm túc:
“Không dám. Chỉ là… sư huynh dường như không giống người chỉ biết lạnh lùng đâu.”
Một làn gió nhẹ thổi qua, làm mái tóc cô khẽ bay. Hàn Dực nhìn gương mặt “nam nhân” kia, trong khoảnh khắc nào đó, ánh nắng lấp lánh trên gò má khiến anh bỗng thấy… kỳ lạ.
Cảm giác như người trước mặt không hề thuộc về thế giới thô ráp của giang hồ, mà là một đoá hoa mỏng manh giấu mình giữa đám lá trúc.
Anh chợt hỏi:
“Ngươi… thật sự chỉ là người bình thường sao? Chiêu thức ngươi dùng, có vài chỗ không phải học được trong thời gian ngắn.”
Thanh Vy khựng lại. Tim cô đập mạnh. Hắn nghi ngờ rồi sao?
Cô nắm chặt tay áo, khẽ cười:
“Trước đây, ta từng học đôi chút ở ngoài, nhưng không chính thống. Nay mới biết mình kém xa thật.”
Hàn Dực không nói gì thêm. Anh ngồi xuống bên cạnh, rót nước ra chén, giọng trầm hơn:
“Giang hồ không đơn giản. Có đôi khi, ngươi không biết ai là bạn, ai là kẻ đâm sau lưng. Đừng tin người dễ dàng, kể cả ta.”
Câu nói như có gì đó ẩn ý. Thanh Vy nhìn anh, ánh mắt khẽ run. Cô chậm rãi đáp:
“Nếu ta nói rằng… ta tin anh, huynh sẽ làm gì?”
Hàn Dực sững lại. Ánh nhìn anh chạm vào đôi mắt đen sâu thẳm ấy, trong một thoáng, mọi lớp phòng bị như bị gió cuốn đi.
Anh quay đi, giọng nhỏ dần:
“Ngươi ngốc thật.”
Nhưng trong lòng lại dấy lên một cơn sóng lạ.
Chiều hôm ấy, sơn trang nhận được tin: Có kẻ lạ mặt đột nhập kho vũ khí phía đông.
Tất cả đệ tử được lệnh cảnh giới. Thanh Vy và Tạ Lương được phân đến khu rừng trúc gần đó. Gió bắt đầu mạnh, trời tối nhanh bất thường.
Tạ Lương khẽ nói:
“Không biết là ai dám cả gan vào tận đây.”
“Chúng ta cẩn thận, đừng manh động.” – Thanh Vy đáp, tay nắm chặt chuôi kiếm.
Đột nhiên, từ trong bóng tối, một tiếng động nhỏ vang lên. Cả hai lập tức quay phắt lại. Một bóng người áo đen lao tới, tốc độ nhanh như gió. Kiếm của hắn lóe lên, ánh bạc cắt ngang không khí.
Thanh Vy xoay người né tránh, rồi phản công theo bản năng. Kiếm gỗ của cô gãy vụn chỉ sau một đòn. Hắn mạnh hơn cô tưởng.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một đường kiếm lạnh lẽo từ phía sau vụt qua. Hàn Dực xuất hiện, chắn trước mặt cô, chặn đòn chí mạng chỉ trong gang tấc.
Ánh kiếm giao nhau, tia lửa bắn tung.
“Ngươi là ai?” – Hàn Dực gằn giọng.
Tên áo đen không đáp, xoay người lao đi. Hàn Dực định đuổi theo, nhưng Thanh Vy nắm lấy tay anh:
“Huynh bị thương rồi!”
Máu thấm qua ống tay áo, đỏ rực. Anh lắc đầu:
“Không sao.”
Nhưng sắc mặt anh đã tái nhợt. Thanh Vy không kìm được, kéo anh ngồi xuống, nhanh chóng xé vạt áo mình băng lại vết thương.
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức cô nghe rõ hơi thở anh, ấm nóng và gấp gáp. Khi ánh mắt chạm nhau, thời gian như dừng lại.
Gió trúc xào xạc, mùi máu hòa cùng mùi lá non.
“Ngươi…” Hàn Dực khẽ nói, giọng khàn đi, “Đôi mắt này… không giống ánh nhìn của một nam nhân.”
Thanh Vy khựng người, toàn thân cứng đờ.
Cô cúi thấp đầu, cố giấu đi sự run rẩy trong lòng. Nhưng Hàn Dực đã nắm cổ tay cô, giọng nghiêm nghị mà trầm thấp:
“Lạc Hạo… rốt cuộc ngươi là ai?”
Cô mím môi, ánh mắt thoáng bối rối. Một tia sáng lạnh thoáng qua trong đáy mắt, rồi cô khẽ rút tay khỏi tay anh, đứng dậy, giọng run run nhưng dứt khoát:
“Ta… chỉ là một kẻ không muốn bị trói buộc thôi.”
Nói rồi, cô quay đi. Ánh trăng chiếu xuống, soi rõ gương mặt thoáng nữ tính mà cô vội vàng che giấu.
Hàn Dực nhìn theo bóng lưng nhỏ bé ấy, bàn tay vẫn còn cảm nhận hơi ấm vừa chạm qua. Trong lòng anh bỗng rối loạn. Một cơn gió mạnh thổi qua, cuốn theo mảnh vải dính máu rơi xuống đất.
Anh cúi nhặt, ánh mắt chìm sâu:
“Ngươi là ai, Lạc Hạo… hay là… không phải Lạc Hạo?”
Đêm ấy, Thanh Vy trở về phòng, tim vẫn đập thình thịch. Cô nhìn vào gương đồng, thấy khuôn mặt thật của mình phản chiếu trong ánh đèn dầu — làn da trắng, đôi môi mím chặt, và đôi mắt đang ướt.
“Mình đã để lộ rồi sao?”
Ngoài kia, trăng rọi xuống cửa sổ, ánh sáng lạnh lẽo phủ lên khuôn mặt cô. Cô khẽ thì thầm, như một lời hứa với chính mình:
“Dù bị phát hiện, ta vẫn phải đi tiếp. Con đường này, ta chọn vì tự do… nhưng vì sao, mỗi lần nhìn anh, ta lại thấy tim mình run như vậy?”
Cô chạm vào ngực, nơi trái tim vẫn đang đập mạnh — một nhịp đập không còn thuộc về riêng mình nữa.