hoa đào năm ấy

Chương 14: Giữa hai lưỡi kiếm — bí mật và trái tim


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, bầu trời trong veo, mây trôi chậm rãi trên đỉnh núi Thanh Ngọc. Không khí tưởng yên bình, nhưng trong lòng Hàn Dực lại dấy lên cơn sóng ngầm không dứt.

Cả đêm qua, anh gần như không ngủ. Cảnh tượng bên rừng trúc cứ hiện ra trong đầu — ánh trăng chiếu lên khuôn mặt “nam nhân” ấy, đôi mắt sáng như nước hồ thu, giọng nói run nhẹ mà cứng cỏi: “Ta chỉ là kẻ không muốn bị trói buộc.”

Không giống nam tử. Không hề giống.

Và khoảnh khắc khi bàn tay cô chạm vào anh, anh cảm nhận được hơi ấm mềm mại khác lạ.

Anh ngồi dậy, nhìn ra sân tập phía xa. Lúc này, các đệ tử đã bắt đầu buổi sáng bằng những động tác cơ bản. Áo lam phất phơ, tiếng hô nhịp nhàng vang khắp sơn trang. Trong hàng ngũ ấy, Hàn Dực lập tức nhận ra bóng dáng quen thuộc: Lạc Hạo — hay đúng hơn, là người mà anh không còn chắc chắn là ai nữa.

Thanh Vy vẫn mặc y phục đệ tử, động tác gọn gàng, ánh mắt bình tĩnh như chưa từng xảy ra điều gì. Nhưng chỉ cần nhìn kỹ, Hàn Dực phát hiện vai cô hơi run mỗi khi vung kiếm, hệt như đang cố gắng che giấu nỗi bất an.

“Lạc Hạo, tiến lên một bước.”

Giọng Hàn Dực vang lên, lạnh và dứt khoát. Cả sân tập im bặt. Thanh Vy ngẩng đầu, trái tim bất giác thắt lại.

“Có mặt!”

“Hôm nay, ta muốn xem thực lực của ngươi đến đâu.”

Mọi người xôn xao. Một đệ tử mới như cô, sao lại được sư huynh Hàn đích thân kiểm tra?

Thanh Vy bước ra giữa sân, đối diện Hàn Dực. Cô nhìn thấy ánh mắt anh — sâu như vực thẳm, không thể đoán được.

“Rút kiếm.”

“Vâng.”

Hai thanh kiếm chạm nhau, âm thanh lạnh lẽo vang lên giữa sân.

Trận đấu bắt đầu.

Hàn Dực tấn công trước, động tác nhanh và chuẩn xác, không hề nương tay. Thanh Vy đỡ đòn liên tục, mồ hôi lấm tấm trên trán. Mỗi nhát kiếm của anh như có ý thăm dò, thử từng đường phản ứng của cô.

Anh không hề đánh để thắng, mà đánh để nhìn.

Để xác định.

Thanh Vy cắn môi, dồn hết sức phản công. Dù cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng nội lực không đủ khiến cô bị dồn vào thế bị động.

Hàn Dực xoay người, kiếm gác sát cổ cô, ánh mắt lạnh như băng.

“Tại sao ngươi luôn dùng chiêu ‘Lưu Quang Tam Thức’ lệch tay trái?”

“Ta… do tập quen…”

Anh gằn giọng:

“Chiêu đó vốn là biến thức của phái Cầm Ảnh. Mà phái đó… không nhận đệ tử nam.”

Thanh Vy sững người. Tim cô như ngừng đập. Xung quanh vang lên tiếng bàn tán xôn xao.

Một tia sáng lạnh lóe lên trong mắt Hàn Dực. Anh lùi lại, hạ kiếm, giọng trầm khàn:

“Ngươi có gì muốn giải thích không?”

Cô mím môi, ánh mắt rối loạn. Nhiều ánh nhìn đổ dồn về phía mình, cô chỉ muốn tìm một nơi để trốn.

“Ta… học lén thôi.” – Thanh Vy cố giữ bình tĩnh, giọng nhỏ dần.

“Học lén?” – Hàn Dực nhướng mày, nụ cười nghi hoặc hiện lên. – “Một chiêu hiếm như vậy mà ‘học lén’ được?”

Không khí nặng nề bao trùm. Sư phụ từ xa đi đến, khẽ phất tay:

“Được rồi. Hàn Dực, ngươi hơi quá lời. Dù thế nào, hắn vẫn là đệ tử mới, chưa hiểu quy tắc.”

Hàn Dực cúi đầu:

“Vâng, sư phụ.”

Nhưng ánh mắt anh khi nhìn cô vẫn chưa nguôi nghi ngờ.

Buổi chiều, Thanh Vy ngồi trong phòng, lòng nặng trĩu. Cô biết, hôm nay suýt nữa mọi thứ sụp đổ.

Nếu không nhờ sư phụ can thiệp, có lẽ Hàn Dực đã chất vấn cô đến cùng.

Cô mở chiếc rương nhỏ giấu dưới giường. Bên trong, ngoài vài bộ y phục cũ, là một sợi dây lụa trắng — thứ duy nhất còn lại từ mẫu thân, người từng là cao thủ của phái Cầm Ảnh.

Thanh Vy siết chặt sợi lụa, ánh mắt dịu đi:

“Mẫu thân, con chỉ muốn hoàn thành ước nguyện dang dở… Nhưng sao con lại thấy lòng mình run rẩy vì một người không nên để ý đến?”

Cô khẽ cười buồn. Trớ trêu thay, khi con người muốn giấu mình, trái tim lại là thứ phản bội đầu tiên.

Tối đến, Hàn Dực không thể ngồi yên. Anh lặng lẽ rời khỏi ký túc xá, men theo con đường sau núi dẫn đến khu nhà cũ của các đệ tử.

Bên trong ánh trăng mờ, anh thấy ánh đèn nhỏ le lói hắt ra từ phòng Lạc Hạo.

Cửa khép hờ. Anh bước tới, định gõ thì nghe tiếng nói nhỏ vọng ra:

“Nếu một ngày huynh ấy biết ta là nữ nhân, liệu có hận ta không?”

Giọng nói ấy… mềm, trong, mang âm sắc mà không một nam nhân nào có được.

Hàn Dực đứng lặng. Trái tim anh đập mạnh, từng nhịp vang trong lồng ngực.

Thì ra… linh cảm anh không sai.

Anh lùi lại, đứng tựa vào cột gỗ ngoài hành lang, mắt nhìn về phía căn phòng sáng đèn. Trong lòng anh là cơn bão giằng xé: giận dữ, kinh ngạc, và… thương xót.

Anh thì thầm:

“Tại sao phải giả trai? Là để làm gì, Lạc Hạo… hay nên gọi ngươi là…”

Anh ngừng lại. Tên thật, anh vẫn chưa biết. Nhưng trong lòng, hình ảnh “Lạc Hạo” bỗng hóa thành một cô gái với đôi mắt đầy kiêu hãnh, ẩn dưới lớp áo lam nam nhân.

Sáng hôm sau, Thanh Vy được gọi lên đại sảnh.

Sư phụ nói ngắn gọn:

“Lạc Hạo, ngươi sẽ tạm thời được giao cho Hàn Dực chỉ dẫn thêm trong vòng ba tháng. Ta muốn xem thực lực thật sự của ngươi.”

Thanh Vy kinh ngạc:

“Ba tháng… cùng Hàn sư huynh?”

Sư phụ gật đầu, nụ cười hiền hòa nhưng ẩn ý sâu xa:

“Phải. Đây là lệnh. Ngươi không được chối.”

Hàn Dực bước vào đúng lúc ấy, ánh mắt anh lạnh như sương.

“Ta sẽ giám sát hắn cẩn thận, sư phụ.”

Thanh Vy cúi đầu, không dám nhìn.

Từ ngày đó, họ gần như luôn đi cùng nhau — luyện võ, tuần tra, thậm chí ăn cơm cũng ngồi cùng bàn. Không khí giữa hai người ngày càng khó chịu: một bên muốn giấu, một bên lại cố nhìn thấu.

Buổi chiều nọ, họ luyện kiếm bên bờ suối. Gió thổi qua rừng trúc, tiếng nước róc rách như khúc nhạc ẩn tình.

Hàn Dực đột nhiên nói:

“Ngươi luyện kiếm tốt hơn trước nhiều. Có vẻ… không chỉ là vì muốn mạnh hơn.”

Thanh Vy khẽ mỉm cười:

“Vì ta không muốn bị xem thường.”

“Hay là vì ngươi muốn chứng minh cho ai đó?”

Câu hỏi ấy khiến cô giật mình. Ánh mắt anh vẫn dõi theo, sâu thẳm như thể nhìn thấy tận đáy lòng.

“Nếu ta nói là vì huynh, huynh có tin không?” – Thanh Vy khẽ nói, giọng như gió thoảng.

Hàn Dực lặng người. Tim anh chợt siết lại. Nhưng anh nhanh chóng quay đi, giọng lạnh đi vài phần:

“Đừng đùa. Ta không thích trò đó.”

Thanh Vy cụp mắt.

“Ta không đùa.”

Không khí im ắng. Chỉ còn tiếng trúc lay và nước chảy.

Hàn Dực khẽ thở dài, thu kiếm lại, rồi nói nhỏ:

“Ngươi không hiểu… có những điều dù thật lòng, vẫn không thể nói ra.”

Anh rời đi, để lại cô đứng lặng nhìn bóng lưng anh khuất dần giữa rừng trúc.

Đêm ấy, khi mọi người đã ngủ, Thanh Vy lặng lẽ ra ngoài, cầm theo chiếc túi nhỏ. Cô đến bên suối, thả sợi dây lụa trắng xuống nước.

“Ta không thể tiếp tục giấu mãi. Một ngày nào đó, huynh ấy sẽ biết… Nhưng trước khi chuyện đó xảy ra, ta phải hoàn thành mục tiêu của mình.”

Cô ngẩng lên, nhìn trăng soi xuống làn nước — ánh sáng lay động, giống hệt trái tim cô lúc này: yên bình bên ngoài, nhưng dậy sóng bên trong.

Ở phía xa, giữa rừng trúc, Hàn Dực đứng đó từ lâu. Anh đã thấy tất cả — thấy sợi lụa, thấy ánh mắt u buồn của cô.

Anh khẽ khép mắt, lòng nghẹn lại.

“Ngươi là ai, cô gái mang tên Lạc Hạo? Và tại sao ta lại không thể ghét ngươi được nữa?”

Sáng hôm sau, một tin dữ lan khắp sơn trang:

Một trong những bảo vật của Thanh Ngọc – Ngọc Linh Châu – đã biến mất.

Sư phụ triệu tập toàn bộ đệ tử. Mỗi người đều bị kiểm tra nghiêm ngặt.

Trong lúc ồn ào, Hàn Dực nghe một sư đệ nói nhỏ:

“Đêm qua có người thấy Lạc Hạo ra ngoài… rất khả nghi.”

Anh sững người. Cảm xúc trong anh như bị ai bóp nghẹt.

Liệu cô ra ngoài… là vì sợi lụa, hay là có liên quan đến vụ trộm?

Một phần anh muốn tin, phần khác lại sợ câu trả lời thật sự.

Buổi tối, anh đến gặp cô. Thanh Vy đang ngồi một mình bên bàn, vẻ mặt mệt mỏi.

“Hàn sư huynh.” – Cô đứng dậy, định cúi chào.

“Ngươi ra ngoài đêm qua làm gì?”

Câu hỏi thẳng thừng khiến cô khựng lại.

“Ta chỉ… đi dạo thôi.”

“Dạo?” – Hàn Dực bước tới gần, ánh mắt sắc như dao. – “Ngươi biết đêm qua bảo vật bị mất chứ?”

Cô im lặng.

Anh nhìn sâu vào mắt cô, giọng nghẹn lại:

“Ta muốn tin ngươi, nhưng… ngươi khiến ta không thể.”

Nói rồi, anh quay đi, để lại cô đứng đó, đôi mắt đỏ hoe.

Sau khi anh rời khỏi, Thanh Vy khụy xuống ghế, tay run lên. Nước mắt rơi xuống bàn gỗ, hòa cùng ánh đèn leo lét.

“Hàn Dực… ta chưa từng muốn huynh nghi ngờ ta. Nhưng ta không thể nói sự thật. Không phải bây giờ.”

Ngoài trời, gió thổi mạnh, trăng bị mây đen che khuất. Cơn bão ngầm giữa họ — một người biết quá nhiều, một người giấu quá sâu — đang dần cuộn lên, hứa hẹn cơn giông đầu tiên của mối tình vừa nở chưa kịp nói.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×