Đêm ấy, trăng tròn treo lơ lửng giữa trời cao, sáng vằng vặc soi lên toàn bộ Thanh Ngọc sơn trang. Ánh trăng phủ một lớp bạc mờ lên mái ngói, lên hàng tùng xanh rì rào trong gió. Trời yên tĩnh đến lạ, chỉ còn tiếng côn trùng rả rích vọng ra từ rừng sâu.
Lạc Thanh Vy ngồi trước cửa phòng, tựa đầu lên lan can gỗ. Mái tóc đen được thả ra, không còn giấu trong búi tóc nam nhân nữa. Gió thổi khẽ, vài sợi tóc bay vờn trước trán, làm khuôn mặt cô trở nên mềm mại, thoáng chút u buồn.
Đã hơn nửa tháng kể từ ngày cô bị Hàn Dực phát hiện ra bí mật giả trai. Ban đầu cô tưởng anh sẽ lập tức vạch trần, hoặc ít nhất cũng xa lánh. Thế nhưng, anh lại không làm thế. Trái lại, anh đối xử với cô lặng lẽ hơn, bình thản hơn, đôi khi còn âm thầm giúp đỡ cô trong những buổi luyện võ.
Chính điều đó khiến lòng Thanh Vy rối bời.
Cô khẽ thở dài, mắt nhìn xa về phía sân tập dưới ánh trăng. Những kỷ niệm mấy ngày qua chợt ùa về – khi cô trượt ngã, anh đã đưa tay đỡ lấy; khi cô bị người khác trêu chọc, anh chỉ khẽ nói “đừng để tâm”, nhưng ánh mắt lại lạnh đến mức khiến kẻ kia không dám nói thêm lời nào.
“Ngươi có biết làm thế, ta càng không thể quên được không…” – cô khẽ thì thầm, giọng nhỏ như hơi gió.
Từ xa, một tiếng gõ nhẹ vang lên nơi cánh cửa. Thanh Vy giật mình.
“Vào đi,” cô cất giọng, rồi lập tức chột dạ. Đêm khuya thế này, ai còn đến tìm?
Cánh cửa gỗ mở ra, người bước vào chính là Hàn Dực. Anh vẫn mặc y phục màu lam sẫm, đường may tinh tế, mái tóc buộc cao, ánh trăng soi lên khuôn mặt lạnh lùng mà tuấn mỹ.
Thanh Vy vội vã đứng dậy, giấu mái tóc buông xõa sau lưng, lắp bắp:
– “Hàn… Hàn công tử… ngài đến tìm ta có việc gì?”
Hàn Dực không đáp ngay. Anh tiến lại gần, ánh mắt lặng lẽ quan sát gương mặt cô, rồi khẽ nói:
– “Ngươi không cần phải giả giọng nữa. Ta đã biết từ lâu rồi.”
Thanh Vy đứng lặng, tim đập mạnh trong lồng ngực.
– “Ngài… ngài định báo với sư phụ sao?”
Hàn Dực lắc đầu.
– “Không. Ta chỉ muốn hỏi… vì sao ngươi lại phải làm vậy.”
Cô cắn môi. Câu hỏi ấy, cô đã từng sợ phải đối diện. Một nửa muốn nói thật, nửa còn lại sợ rằng nếu nói ra, tất cả mọi thứ sẽ sụp đổ. Nhưng dưới ánh trăng, trước đôi mắt sâu không đáy ấy, cô cảm thấy không thể giấu được nữa.
– “Ta vào đây… để tìm người thân. Ta nghe nói trong Thanh Ngọc môn có một bí mật liên quan đến vụ mất tích của gia đình ta mười năm trước. Nếu để lộ thân phận nữ nhi, e rằng sẽ chẳng ai để ta ở lại.”
Giọng cô khẽ run, nhưng ánh mắt lại kiên định.
– “Ta không muốn gây rắc rối, chỉ muốn tìm sự thật.”
Hàn Dực im lặng rất lâu. Gió thổi qua, mang theo hương hoa ngọc lan thoang thoảng. Mãi một lúc sau, anh mới cất giọng trầm thấp:
– “Nếu là vì tìm người thân, thì ngươi không cần một mình gánh tất cả.”
Thanh Vy ngẩng lên, nhìn anh ngạc nhiên.
– “Ý ngài là sao?”
Hàn Dực hơi cúi người xuống, ánh trăng phản chiếu trong đôi mắt anh sáng như sao.
– “Từ nay, ta sẽ giúp ngươi.”
Một câu nói ngắn ngủi, nhưng khiến trái tim Thanh Vy như ngừng đập. Cô nhìn anh, ngỡ ngàng đến mức quên cả đáp.
Còn Hàn Dực, ánh mắt vẫn bình thản, song giọng nói đã mang chút ấm áp hiếm hoi:
– “Đừng hiểu lầm. Ta chỉ không muốn nhìn thấy kẻ yếu bị chà đạp. Dù ngươi là ai, là nam hay nữ, ta đều tôn trọng người có dũng khí.”
Cô khẽ cười, nhưng nụ cười lại chực rơi nước mắt.
– “Cảm ơn ngài… ta sẽ không khiến ngài thất vọng.”
Khoảnh khắc ấy, cả hai lặng đi. Ánh trăng như tan vào trong hơi thở, chỉ còn tiếng tim đập khe khẽ giữa đêm.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Hàn Dực quay người, khẽ nói:
– “Nghỉ sớm đi. Ngày mai có cuộc khảo thí mới, không dễ vượt qua đâu.”
Rồi anh rời đi, bóng dáng cao lớn khuất dần trong ánh trăng.
Thanh Vy nhìn theo, lòng ngổn ngang. Có một thứ cảm xúc lạ lẫm đang nhen lên – không chỉ là sự ngưỡng mộ, mà còn là một thứ gì đó sâu hơn, dịu dàng và đau đớn cùng lúc.
Sáng hôm sau, sơn trang lại rộn ràng tiếng bước chân. Tất cả đệ tử đều tụ tập ở quảng trường trung tâm, chuẩn bị cho cuộc khảo thí đại kỳ – kỳ kiểm tra năng lực giữa năm.
Ai vượt qua, sẽ được nhận vào hàng “nội môn”, có cơ hội học võ công thượng thừa. Ai thất bại, sẽ bị chuyển xuống “tạp dịch viện”, không còn được rèn luyện nữa.
Thanh Vy đứng trong hàng, lòng hồi hộp. Hàn Dực vẫn ở phía trên, ánh mắt bình thản, dường như không chú ý đến cô, nhưng Thanh Vy biết – chỉ cần cô phạm một sai lầm nhỏ, anh chắc chắn sẽ nhận ra.
Kỳ thi bắt đầu bằng thử thách đầu tiên: Luyện kiếm giữa gió mạnh. Mỗi người phải trụ vững thân pháp và giữ thăng bằng trong khi gió lốc nhân tạo được tạo ra từ trận pháp.
Gió nổi lên ào ào, cuốn tung bụi đất và lá cây. Nhiều người bị thổi ngã, có kẻ thậm chí trượt chân té khỏi sân tập.
Thanh Vy nhắm mắt, hít sâu, vận khí xuống đan điền, cố gắng giữ thăng bằng. Gió quất mạnh vào mặt, tóc rối tung, nhưng cô không lùi bước. Trong đầu vang lên lời của Hàn Dực: “Dù là ai, ngươi cũng phải đứng vững bằng sức của chính mình.”
Cô bật người lên, xoay một vòng, kiếm quét nhẹ, lưỡi kiếm ánh lên trong gió – động tác tuy chưa hoàn hảo nhưng toát ra khí chất vững vàng, khiến cả đám đệ tử quanh đó phải trố mắt.
Khi gió dừng, chỉ còn lại vài người trụ được. Trong số ấy, có Thanh Vy.
Hàn Dực khẽ cau mày, song khóe miệng anh khẽ cong lên – một nụ cười rất nhẹ, chỉ mình anh biết.
Bài kiểm tra thứ hai là song đấu. Thanh Vy bắt cặp với một nam đệ tử to khỏe, nổi tiếng nóng tính.
– “Tiểu tử, ngươi nghĩ nữ nhân giả trai mà giấu được bao lâu?” – hắn cười khẩy, giọng cố tình nói lớn.
Thanh Vy lạnh người, nhưng vẫn giữ bình tĩnh.
– “Ngươi nói nhảm gì đó?”
Tên kia bật cười:
– “Ta chẳng cần nói nhảm. Cứ đấu xem ai mạnh hơn!”
Hắn lao đến, đường kiếm nặng và dứt khoát. Thanh Vy né tránh khéo léo, dùng thân pháp linh hoạt mà cô học được từ Hàn Dực. Sau vài chiêu, cô bắt được sơ hở, phản đòn nhanh như chớp.
“Choang!” – kiếm hắn bị đánh văng khỏi tay. Thanh Vy chĩa mũi kiếm vào cổ hắn, giọng trầm tĩnh:
– “Ngươi thua rồi.”
Sân tập im phăng phắc. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô – người nhỏ con nhưng ánh mắt sáng rực.
Từ xa, Hàn Dực vẫn đứng yên, chỉ khẽ gật đầu.
Khi cuộc khảo thí kết thúc, tên cô được xướng lên trong danh sách trúng tuyển nội môn. Mọi người xì xào, người ngưỡng mộ, kẻ đố kỵ, còn cô chỉ mỉm cười lặng lẽ.
Đêm ấy, Thanh Vy trở về phòng, thắp ngọn đèn nhỏ, lấy từ trong ngực ra một mảnh giấy cũ kỹ. Đó là một nửa bức thư mà cô giữ từ ngày rời khỏi quê nhà.
Trong thư có ghi:
“Nếu con còn sống, hãy tìm đến Thanh Ngọc môn. Ở đó có người giữ bí mật của gia tộc họ Lạc.”
Cô khẽ chạm tay lên nét chữ, lòng se lại. Bây giờ, cô đã đủ mạnh để đi tiếp.
Cánh cửa gỗ lại mở ra khẽ khàng. Hàn Dực xuất hiện, vẫn ánh mắt ấy, vẫn giọng nói ấy, nhưng hôm nay có chút dịu đi:
– “Ngươi làm tốt lắm.”
Thanh Vy mỉm cười:
– “Không có ngài chỉ dạy, ta chẳng thể như thế này.”
Hàn Dực khẽ đáp, ánh mắt thoáng một tia mâu thuẫn:
– “Đừng gọi ta là ngài. Trong nội môn, chúng ta là đồng môn.”
Ánh đèn hắt lên gương mặt hai người. Không ai nói thêm gì, nhưng trong khoảng lặng ấy, dường như có điều gì đó không cần nói ra vẫn vang lên rõ ràng – một sự đồng điệu khó diễn tả.
Trăng ngoài kia vẫn tròn, soi sáng cả sơn trang, như chứng kiến một mối duyên vừa khẽ nảy mầm giữa đêm yên tĩnh.