hoa đào năm ấy

Chương 16: Bí mật trong gió đêm


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gió đêm thổi qua rặng tùng, mang theo hơi lạnh thấm vào da thịt. Cả Thanh Ngọc sơn trang chìm trong bóng tối yên lặng, chỉ có ánh trăng mờ phủ lên những mái ngói cong cong, phản chiếu thứ ánh sáng mong manh như tơ lụa.

Trong căn phòng nhỏ ở góc Đông viện, Lạc Thanh Vy vẫn chưa ngủ. Ngọn nến trên bàn chập chờn, ánh sáng hắt lên gương mặt cô — nửa sáng, nửa tối, ánh mắt phức tạp đến khó tả.

Trên bàn là một cuộn trục cũ kỹ mà cô vừa đánh cắp được từ kho tàng thư của nội môn. Giấy đã úa vàng, nhưng vẫn còn rõ nét chữ:

“Năm Giáp Thân, gia tộc họ Lạc phản nghịch, bị tru di bởi lệnh từ triều đình, do Hàn gia phụng chỉ thi hành.”

Một dòng chữ thôi, mà khiến tay Thanh Vy run lên. Máu trong người như đông cứng lại.

Hàn gia... chính là người đã ra tay với gia tộc ta ư?

Cô siết chặt mép trục, ngọn nến lay động dữ dội như phản chiếu tâm trí rối bời của cô. Hình ảnh Hàn Dực hiện lên trong đầu — ánh mắt anh, giọng nói anh, cả những lúc anh che chở, quan tâm... Tất cả như một lưỡi dao, vừa ấm áp vừa khiến lòng đau thắt.

Cô đứng dậy, mở cửa sổ. Gió đêm ùa vào, mang theo mùi hương hoa dại. Bầu trời đen đặc, chỉ có ánh trăng treo cao như đang nhìn thấu tâm can người dưới.

“Chẳng lẽ... ân oán giữa hai nhà đã định sẵn sao?” – cô khẽ thì thầm.

Một tiếng động nhỏ vang lên sau lưng. Thanh Vy xoay người, bàn tay lập tức đặt lên chuôi kiếm. Cửa gỗ khẽ mở, bóng người quen thuộc bước vào.

– “Ngươi chưa ngủ?” – giọng Hàn Dực vang lên, trầm thấp nhưng bình thản.

Thanh Vy khẽ giấu cuộn trục ra sau lưng, cố nở nụ cười.

– “Không, ta chỉ... đọc sách thôi.”

Hàn Dực nhìn cô, ánh mắt hơi nghi hoặc. Anh tiến đến gần, dừng lại trước bàn, khẽ liếc qua ngọn nến đang cháy dở.

– “Khuya rồi. Giữ sức cho buổi tập ngày mai.”

Thanh Vy gật đầu, nhưng trong lòng thì như có dao cứa. Cô không dám nhìn vào mắt anh, sợ chỉ cần một giây thôi, mình sẽ không giấu nổi những nghi hoặc trong lòng.

Hàn Dực chợt khẽ nói:

– “Gió đêm lạnh, đóng cửa lại đi. Đừng để cảm.”

Rồi anh rời đi, bóng dáng dần khuất trong hành lang mờ ảo.

Khi tiếng bước chân xa hẳn, Thanh Vy mới buông hơi thở nặng nề, ngồi sụp xuống ghế. Nước mắt trào ra, rơi xuống mép giấy cũ.

“Hàn gia phụng chỉ thi hành…”

Câu chữ cứ như đang găm vào tim.

Cô nhớ lại, năm ấy khi còn nhỏ, ngôi nhà bị thiêu rụi trong đêm. Tiếng binh sĩ hò hét, mùi máu tanh tràn ngập. Cô được người hầu trung thành cứu ra, nói chỉ kịp giữ lại nửa bức thư — bức thư đã dẫn cô tới Thanh Ngọc môn.

Và giờ đây, manh mối cuối cùng lại dẫn đến chính... người mà cô tin tưởng nhất.

Sáng hôm sau, Thanh Vy xuất hiện trên sân tập, nét mặt bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng trong ánh mắt cô, một tia kiên nghị đã thay thế cho sự mềm mại ngày trước.

Hàn Dực nhìn thấy cô, khẽ nhíu mày.

– “Ngươi trông không khỏe. Có chuyện gì sao?”

Cô lắc đầu:

– “Không có gì. Ta chỉ mất ngủ thôi.”

Anh im lặng, ánh mắt sâu thẳm. Anh biết cô đang giấu điều gì đó, nhưng lại không ép hỏi.

Bài tập hôm nay là luyện nội công, nhưng Thanh Vy lại thất thần, khí tức tán loạn. Một lần lỡ đà, cô bị phản chấn, ngã xuống đất.

Hàn Dực lập tức chạy đến, đưa tay đỡ cô.

– “Ngươi sao thế? Tâm loạn thì luyện thế nào được?”

Thanh Vy mở mắt, thấy gương mặt anh gần ngay trước mặt. Hơi thở anh phả vào cổ, ấm áp mà khiến tim cô thắt lại.

– “Ta không sao... chỉ hơi mệt.”

– “Mệt thì nghỉ.” – Hàn Dực khẽ quát, rồi quay đi, giọng hơi lạnh: – “Ngươi cố quá chỉ hại bản thân.”

Thanh Vy nhìn theo bóng lưng anh, lòng đau như cắt. Ngươi không biết đâu, ta mệt... không phải vì luyện tập, mà vì lòng không còn yên được nữa.

Buổi chiều, sơn trang có tin lạ: trong kho thư các bị mất một số cuộn trục cũ. Người giữ kho nghi có kẻ đột nhập, đang trình lên sư phụ điều tra.

Tin đó khiến tim Thanh Vy thắt lại. Cô biết, nếu bị phát hiện, hậu quả sẽ rất lớn.

Đêm đến, cô không dám ngủ, chỉ ngồi ôm cuộn trục trong tay, do dự giữa việc hủy nó hay giữ lại. Cuối cùng, cô quyết định đem nó trả lại trước bình minh, để xóa dấu vết.

Trời còn chưa sáng, sơn trang mờ mịt trong sương. Thanh Vy khoác áo, nhẹ bước đến kho thư. Cô len qua hàng hiên, tránh những tuần canh.

Khi vừa đến nơi, bất chợt một giọng nói lạnh vang lên phía sau:

– “Ngươi định làm gì giữa đêm thế này?”

Thanh Vy giật mình quay lại – là Hàn Dực.

Ánh trăng chiếu lên gương mặt anh, ánh mắt sắc như dao, giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ:

– “Nói đi. Ngươi đang giấu gì?”

Cô run lên, bàn tay vẫn siết chặt cuộn trục sau lưng. Không thể giấu nữa.

– “Ta… ta chỉ muốn trả lại thứ này.”

Hàn Dực bước tới, nắm lấy cổ tay cô, ánh mắt lóe sáng:

– “Là thứ gì?”

Không chống nổi ánh nhìn đó, Thanh Vy chậm rãi đưa ra cuộn trục.

Anh mở ra, đọc thoáng qua, rồi sững lại. Ánh mắt anh tối đi, giọng khàn hẳn:

– “Ngươi… xem được thứ này rồi sao?”

Cô không trả lời, chỉ im lặng nhìn anh.

Một lát, Hàn Dực siết chặt bản trục, rồi nói:

– “Không phải như ngươi nghĩ đâu.”

Thanh Vy cười nhạt:

– “Không phải? Trên đó ghi rõ Hàn gia phụng chỉ tru di nhà họ Lạc. Mà ta… chính là người nhà họ Lạc còn sống.”

Câu nói như một nhát dao. Không khí giữa hai người đông cứng.

Gió đêm nổi lên, cuốn tung mái tóc của cô. Ánh trăng soi xuống, chiếu lên đôi mắt rưng rưng của Thanh Vy.

– “Ngươi biết không, ta đã tin ngươi. Tin đến mức quên cả thân phận thật. Nhưng hóa ra, tất cả… đều bắt nguồn từ gia tộc ngươi.”

Hàn Dực lùi lại một bước, ánh mắt thoáng đau đớn. Anh trầm giọng:

– “Ngươi không hiểu. Năm ấy, chính triều đình ép Hàn gia phải ra tay. Phụ thân ta… không hề muốn.”

– “Nhưng kết quả thì sao?” – Thanh Vy cắt ngang, giọng nghẹn lại. – “Nhà họ Lạc tan cửa nát nhà, cha mẹ ta mất tích. Ngươi bảo ta làm sao tin đây?”

Một khoảng lặng nặng nề phủ xuống.

Hàn Dực khẽ buông tay, giọng nói trầm thấp nhưng đầy thành khẩn:

– “Nếu ngươi thật sự muốn biết sự thật, ta sẽ cùng ngươi đi tìm. Đừng tự mình đối đầu với tất cả.”

Thanh Vy nhìn anh, ánh mắt ngập nước.

– “Ngươi nói vậy… vì thương hại ta, hay vì muốn chuộc tội?”

Anh không đáp, chỉ khẽ nói:

– “Vì ta không muốn thấy ngươi bị tổn thương thêm lần nào nữa.”

Câu nói khiến tim cô run lên, nhưng lý trí lại cười lạnh:

– “Ta không cần ngươi bảo vệ. Từ nay, ân đoạn nghĩa tuyệt.”

Rồi cô xoay người bỏ đi, không quay lại nhìn anh.

Hàn Dực đứng lặng dưới trăng, tay vẫn cầm cuộn trục, ánh mắt dõi theo bóng dáng nhỏ bé kia biến mất trong sương.

Gió thổi qua, làm ngọn đèn lồng bên hiên lay lắt. Anh khẽ nhắm mắt, thầm nói với chính mình:

– “Nếu số mệnh đã định ta phải là kẻ thù, thì ta thà chống lại cả trời… chứ không muốn mất nàng.”

Đêm ấy, trăng vẫn tròn, nhưng ánh sáng đã lạnh. Trong một góc sơn trang, hai trái tim – một tổn thương, một day dứt – đã bắt đầu rẽ sang hai hướng khác biệt.

Và cũng từ đây, câu chuyện tình – thù – định mệnh chính thức bắt đầu.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×