Buổi sáng hôm thứ ba, sơn trang Thanh Ngọc được bao phủ bởi một làn sương mỏng. Tiếng sáo ai đó thổi khẽ trong gió, hòa với tiếng chim kêu xa xa, khiến cảnh vật tĩnh lặng đến lạ. Những giọt sương đọng trên cành lá, long lanh như châu ngọc.
Thanh Vy thức dậy từ rất sớm. Cô bước ra ngoài, hít căng lồng ngực luồng không khí mát lành, đôi mắt sáng rực tinh thần quyết tâm. Hai ngày đầu tuy vất vả, nhưng cơ thể cô đã bắt đầu quen dần với cường độ luyện tập. Cô tự nhủ: “Hôm nay… mình phải làm tốt hơn nữa.”
Cô buộc gọn mái tóc, chỉnh lại y phục, rồi nhanh chóng rảo bước xuống sân tập. Từ xa, cô đã thấy Hàn Dực đang đứng luyện kiếm một mình giữa sân, ánh nắng ban mai chiếu lên thân kiếm sáng rực. Từng đường kiếm của anh mạnh mẽ, dứt khoát, mà vẫn mềm mại như nước chảy. Mỗi chiêu mỗi thức đều mang một vẻ đẹp khó tả.
Thanh Vy dừng lại, lặng lẽ quan sát. Có gì đó trong phong thái của Hàn Dực khiến cô không thể rời mắt. “Con người này… thật khác biệt. Kiếm trong tay anh ta như có linh hồn.”
Bỗng, Hàn Dực hạ kiếm, quay lại, ánh mắt sắc như dao.
“Nhìn đủ chưa?” – giọng anh vang lên, trầm và lạnh.
Thanh Vy giật mình, suýt làm rơi túi đồ.
“Tôi… tôi chỉ đi ngang qua thôi!”
Hàn Dực nhướn mày, khóe môi cong nhẹ:
“Thế sao lại đứng ngẩn người ra?”
“Không có!” – cô phản ứng nhanh, cố giữ vẻ bình tĩnh. – “Ta chỉ đang… ngắm cảnh.”
“Ngắm cảnh à? Vậy chắc ta là phong cảnh?” – Hàn Dực khẽ nhíu mày, ánh nhìn ẩn chứa ý cười.
Thanh Vy cứng họng, không biết đáp thế nào. Trong lòng cô dấy lên cảm giác vừa tức vừa ngượng. “Tên này… rõ ràng là cố tình trêu ta!”
Cô hít sâu, giả vờ bình thản:
“Nếu huynh đã luyện xong, xin tránh đường. Ta phải luyện tập buổi sáng.”
Hàn Dực chậm rãi rút kiếm ra lần nữa, giọng trầm khẽ vang:
“Nếu muốn luyện, sao không thử đấu với ta?”
“Đấu với huynh?” – Thanh Vy ngạc nhiên.
“Phải. Ta muốn xem, người mới như ngươi học được gì trong hai ngày qua.”
Lời thách thức ấy khiến xung quanh mấy môn đồ khác cũng tò mò dừng lại. Ai nấy đều nhìn hai người, ánh mắt chờ đợi. Hàn Dực vốn là cao thủ trong môn phái, mà dám ra tay với người mới – e là chẳng mấy ai dám.
Thanh Vy mím môi, trong lòng chợt nổi lên chút bướng bỉnh:
“Nếu huynh muốn, ta không ngại.”
Hai người đối mặt giữa sân, gió thổi nhẹ, cờ phướn bay phần phật. Thanh Vy cầm kiếm, chân đặt vững, ánh mắt bình tĩnh. Hàn Dực nhìn cô, ánh mắt sắc bén, nhưng sâu thẳm lại ẩn chút tò mò.
Chiêu đầu tiên, Hàn Dực ra tay cực nhanh. Thanh Vy chỉ kịp nghiêng người tránh, thân kiếm sượt qua sát má, gió lạnh rít lên. Cô thở gấp, nhưng phản ứng bằng cách lùi nhanh ra sau, lấy lại thăng bằng.
Hàn Dực nhếch môi:
“Phản xạ không tệ. Nhưng nếu chỉ né tránh, sẽ mãi là kẻ yếu.”
Câu nói khiến lòng Thanh Vy nhói lên. Cô cắn môi, lao lên, vung kiếm phản công. Mỗi chiêu đều dứt khoát, tuy còn non nhưng ẩn chứa sức mạnh tinh thần mãnh liệt. Hàn Dực đỡ dễ dàng, nhưng ánh mắt anh dần thay đổi – không còn là xem thường, mà là hứng thú.
Một chiêu bất ngờ, Thanh Vy xoay cổ tay, dùng mũi kiếm gạt nhẹ, khiến Hàn Dực phải bước lùi nửa bước. Xung quanh vang lên tiếng “ồ” kinh ngạc.
Hàn Dực nhìn cô, ánh mắt lạnh băng nay thoáng ánh sáng dịu:
“Không tệ thật.”
“Ta chưa dùng hết sức đâu.” – Thanh Vy đáp liều, giọng đầy kiêu ngạo.
Câu nói ấy khiến Hàn Dực khẽ cười. Lần đầu tiên, có ai đó dám nói với anh như vậy. Anh nghiêng người, rút kiếm, ra chiêu mạnh hơn, nhanh hơn, khiến Thanh Vy phải dùng hết sức để chống đỡ. Tiếng kiếm chạm nhau vang lanh lảnh giữa sân, ánh sáng lóe lên trong từng nhịp.
Mồ hôi chảy dọc má, Thanh Vy thở gấp, tay run lên nhưng vẫn không chịu buông. Cô biết mình đang yếu hơn, nhưng lòng kiên định không cho phép thua dễ dàng.
Trong khoảnh khắc, Hàn Dực dừng lại, hạ kiếm.
“Đủ rồi.”
“Tại sao ngừng?” – cô thở hổn hển, mắt ánh lên sự bướng bỉnh.
“Nếu ta tiếp tục, ngươi sẽ ngã. Nhưng ngươi đã khiến ta ngạc nhiên. Ít nhất, có thể gọi là người có gan.”
Thanh Vy siết chặt chuôi kiếm, nhìn anh, lòng dâng lên một cảm xúc khó tả – vừa tức, vừa… xao động. “Tên này… sao lại nói chuyện khiến người khác vừa muốn đánh, vừa muốn nghe thêm thế chứ.”
Khi hai người rời sân tập, đám học trò xung quanh vẫn bàn tán xôn xao. Ai cũng ngạc nhiên vì “Lạc Hạo” – người mới, lại dám đấu và trụ vững trước Hàn Dực.
Buổi trưa, trong phòng ăn của môn phái, Thanh Vy ngồi cùng vài học viên khác. Họ vừa ăn vừa tán chuyện, đôi khi liếc nhìn cô với ánh mắt nể phục. Một cô gái trong nhóm – dáng người nhỏ nhắn, gương mặt tươi sáng – lên tiếng:
“Lạc huynh, huynh thật gan dạ! Hàn Dực nổi tiếng lạnh lùng, chưa từng nương tay với ai đâu.”
Thanh Vy mỉm cười gượng gạo:
“Chắc huynh ấy chỉ muốn thử ta thôi.”
“Thử? Ta thấy huynh ấy hứng thú với ngươi thì có!” – cô bạn cười khúc khích, ánh mắt trêu chọc.
Thanh Vy đỏ mặt, vội cúi xuống ăn tiếp, tránh ánh nhìn của mọi người. “Đừng nói linh tinh, ta mà đỏ mặt nữa là lộ mất!”
Chiều hôm đó, Thanh Vy ra bờ suối sau sơn trang để luyện thêm vài chiêu cơ bản. Tiếng nước róc rách, ánh nắng dịu rơi qua kẽ lá. Cô tập trung vào từng động tác, cố gắng nhớ lại những gì Hàn Dực đã chỉ. Dù không nói thẳng, nhưng mỗi đòn anh ra sáng nay đều ẩn chứa bài học sâu sắc.
Đang say sưa luyện tập, bỗng cô nghe tiếng vỗ tay nhẹ phía sau. Quay lại, thấy Hàn Dực đứng dựa gốc cây, ánh mắt ánh lên tia mỉm cười.
“Ngươi có vẻ chăm chỉ.”
“Huynh theo dõi ta à?” – cô khẽ cau mày.
“Không. Chỉ tình cờ đi ngang.” – anh đáp, rồi chậm rãi bước đến. – “Tư thế ngươi chưa vững. Tay phải còn run, dễ bị gạt ngược kiếm. Đưa đây.”
Không chờ cô đồng ý, Hàn Dực tiến lại gần, đặt tay lên tay cô, chỉnh lại vị trí chuôi kiếm. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức Thanh Vy nghe rõ nhịp tim mình đập thình thịch. Hơi thở của anh phảng phất mùi trà nhè nhẹ, giọng nói trầm thấp vang bên tai:
“Giữ cổ tay thế này, khi địch đánh tới, chỉ cần xoay nhẹ là chặn được. Đừng dùng sức, dùng linh hoạt.”
Thanh Vy cố giữ bình tĩnh, nhưng tim càng đập nhanh. “Khoảng cách này… gần quá rồi…”
Cô vội rút tay lại, giọng lắp bắp:
“Ta… ta hiểu rồi. Cảm ơn.”
Hàn Dực khẽ nhướng mày, ánh mắt thoáng qua tia khó hiểu, rồi anh cười nhẹ:
“Ngươi phản ứng kỳ lạ thật. Dễ xấu hổ như vậy, sao làm được đại sự?”
“Ta… không xấu hổ!” – Thanh Vy phản bác ngay, nhưng mặt đỏ bừng.
Hàn Dực bật cười, một nụ cười hiếm hoi khiến cả khung cảnh dường như sáng lên.
“Được, nếu không xấu hổ, thì mai đấu lại ta lần nữa.”
“Huynh thích bắt nạt người mới lắm sao?”
“Không. Ta chỉ muốn xem… ngươi sẽ tiến bộ đến đâu.”
Câu nói ấy khiến lòng Thanh Vy khẽ rung. “Anh ta thật sự đang chú ý đến mình sao?”
Tối đến, trời đổ mưa nhẹ. Sơn trang chìm trong màn sương mờ ảo. Thanh Vy ngồi bên cửa sổ, nhìn từng giọt nước rơi xuống nền đá, lòng lặng đi. Cuốn nhật ký mở sẵn trước mặt, trang giấy trắng tinh chờ được lấp đầy.
Cô viết chậm rãi từng dòng:
“Ngày thứ ba. Hôm nay ta đã đấu với Hàn Dực. Anh ta mạnh mẽ, kiêu ngạo, và… khó hiểu. Nhưng có gì đó trong ánh mắt ấy khiến ta không thể ghét nổi. Dù biết rằng, ta đang mang bí mật không thể để lộ… nhưng nếu tiếp tục như thế này, e rằng ta sẽ không chỉ giả trai trong hình dáng, mà còn phải giả vờ cả trái tim mình.”
Ngoài trời, mưa rơi lộp độp trên mái ngói, gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa nhè nhẹ. Trong gian phòng tĩnh mịch, ánh đèn dầu lập lòe soi bóng một cô gái đang giả làm chàng trai, giữa giang hồ rộng lớn, dần bước vào con đường định mệnh mà chính cô cũng không lường trước được…