hoa đào năm ấy

Chương 4: Bí mật trong làn sương sớm


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm hôm sau, sơn trang vẫn chìm trong làn sương bạc. Tiếng chuông luyện võ đầu ngày vang lên khắp nơi, ngân dài và đều đặn. Lạc Thanh Vy choàng dậy, vươn vai, khẽ xoa hai bên vai đau nhức vì buổi đấu hôm qua.

“Đúng là Hàn Dực chẳng nương tay chút nào…” – cô lầm bầm, tay xoa chỗ bầm tím bên cổ tay, nhăn mặt vì đau. Cô soi gương, nhìn vết đỏ ẩn dưới lớp vải, thở dài. “Nếu không cẩn thận, chỉ cần ai nhìn kỹ là biết ngay ta là nữ mất thôi.”

Cô buộc lại khăn đầu, chỉnh lại y phục, rồi bước ra ngoài. Không khí buổi sớm trong lành, sương vẫn giăng kín lối, mùi hoa mộc thoang thoảng. Mỗi lần đi ngang qua con đường lát đá dẫn tới sân luyện, cô đều thấy lòng nhẹ đi đôi chút.

Thế nhưng hôm nay, không khí khác lạ. Vừa đến sân, cô đã nghe vài học trò bàn tán.

– “Này, nghe nói hôm qua Hàn thiếu gia bị người mới hạ một chiêu hả?”

– “Không hẳn, chỉ là lùi nửa bước thôi. Nhưng mà người mới đó đúng là gan thật, dám đấu với Hàn thiếu gia!”

– “Tên gì nhỉ, Lạc Hạo phải không?”

– “Ừ. Lạ thật, trông mặt trắng trẻo quá, nói chuyện nhỏ nhẹ, chẳng giống người luyện võ chút nào.”

Thanh Vy dừng lại, khẽ chau mày. Những lời bàn tán ấy, dù nhỏ thôi, nhưng lại khiến tim cô đập mạnh. “Không ổn rồi… Nếu ai nghi ngờ, thân phận ta sẽ lộ mất.”

Cô cố tỏ ra bình thản, bước qua đám đông, đi thẳng đến chỗ tập. Vừa dựng kiếm lên thì nghe tiếng bước chân quen thuộc.

– “Dậy sớm thế?” – giọng Hàn Dực vang lên sau lưng, trầm thấp như dòng nước chảy trong sương.

Thanh Vy xoay người, ánh mắt cảnh giác:

– “Huynh đến để trêu ta nữa sao?”

– “Không.” – Anh mỉm cười nhạt. – “Ta đến để giữ lời hứa hôm qua. Ngươi quên rồi sao?”

Cô chớp mắt. “Đấu lại một trận sao…” – trong lòng vừa sợ, vừa có chút mong chờ kỳ lạ.

Hai người lại đứng giữa sân, xung quanh dần có người tụ lại xem. Hàn Dực ung dung, kiếm trong tay nhẹ như lông chim. Còn Thanh Vy thì hít sâu, lòng thầm nhủ: “Hôm nay, mình sẽ không để bị áp đảo nữa.”

Chiêu đầu tiên, cô chủ động tấn công. Tốc độ nhanh hơn hẳn hôm trước, động tác gọn gàng. Hàn Dực hơi ngạc nhiên, ánh mắt anh ánh lên sự hứng thú. Cả hai di chuyển nhịp nhàng như vũ điệu, tiếng kiếm chạm nhau lanh canh giữa không trung.

Một chiêu của Hàn Dực bất ngờ gạt ngang, Thanh Vy tránh được nhưng mái tóc bị gió hất tung, vài sợi rơi xuống trán. Trong khoảnh khắc ấy, khăn buộc đầu cô lỏng ra, suýt rơi xuống.

Trái tim Thanh Vy thót lên. Cô vội vàng đưa tay giữ lại, nhanh đến mức khiến mọi người tưởng cô chỉ đang lau mồ hôi. Nhưng Hàn Dực thì thấy rõ.

Ánh mắt anh khẽ nheo lại, nhìn thoáng qua gương mặt cô – làn da trắng đến bất thường, đôi mắt sáng, lông mày thanh tú… Trong một giây ngắn ngủi ấy, Hàn Dực thoáng sững sờ.

“Gương mặt này…” – anh khẽ nghĩ – “Không giống một chàng trai chút nào.”

– “Hàn thiếu gia, huynh sao vậy?” – một đệ tử đứng ngoài gọi.

Hàn Dực chớp mắt, ánh nhìn trở lại bình thường. Anh không nói gì, chỉ hạ kiếm:

– “Đủ rồi.”

– “Sao huynh luôn dừng giữa chừng thế?” – Thanh Vy hỏi, giọng lộ vẻ bực dọc.

– “Vì ta thấy… ngươi nên nghỉ.” – Hàn Dực đáp, ánh mắt nhìn cô sâu đến mức khiến tim cô loạn nhịp.

Cô không hiểu, chỉ thấy trong đôi mắt ấy ẩn chứa điều gì đó lạ lùng.

Buổi trưa hôm ấy, trời bất ngờ đổ mưa rào. Sân sơn trang nhanh chóng loang nước, tiếng mưa rơi rào rạt như gõ nhịp. Mọi người đều trở về phòng, chỉ còn vài kẻ canh gác.

Thanh Vy đang định quay về thì phát hiện áo mình rách ở vai do vướng kiếm khi luyện. Cô khẽ cau mày, chạy vội vào khu bếp – nơi vắng người – tìm kim chỉ vá tạm.

Đang lúi húi, bỗng cửa bật mở. Một bóng người bước vào, áo choàng thẫm màu dính nước mưa. Hàn Dực.

Thanh Vy sững lại, tim đập dồn.

– “Huynh… vào đây làm gì?”

– “Tránh mưa.” – anh đáp ngắn gọn, ánh mắt nhìn quanh rồi dừng lại ở cô.

Dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn dầu, Hàn Dực trông lạnh lùng và đầy cuốn hút. Nước mưa rơi từ tóc anh xuống cổ, theo vạt áo chảy thành dòng. Còn Thanh Vy, trong tay vẫn cầm kim chỉ, tay khẽ run.

– “Áo ngươi rách à?” – anh khẽ hỏi.

– “Không… chỉ sờn một chút thôi.”

– “Đưa ta xem.”

– “Không cần! Ta tự xử lý được!” – cô nói nhanh, cố lùi lại. Nhưng vừa lùi, chân vấp phải ghế, suýt ngã. Hàn Dực kịp thời đưa tay đỡ, bàn tay anh chạm vào vai cô.

Khoảnh khắc ấy, cả hai đều sững. Vạt áo cô rơi lệch, để lộ phần cổ trắng ngần, mềm mại đến mức khiến ánh mắt Hàn Dực chao đảo.

Một giây tĩnh lặng dài vô tận.

– “Ngươi…” – giọng anh trầm thấp – “Rốt cuộc là ai?”

Thanh Vy lập tức đẩy anh ra, vội quấn lại áo, tránh ánh mắt đó. Tim đập loạn.

– “Ta… ta chỉ là đệ tử mới! Hàn thiếu gia, huynh nghĩ linh tinh rồi!”

Hàn Dực khẽ cười, nụ cười không rõ vui buồn.

– “Nếu ta nghĩ linh tinh, thì ngươi sợ gì?”

Thanh Vy cứng họng, không biết nói gì. Không khí trong căn bếp nhỏ ngột ngạt đến mức có thể nghe rõ tiếng mưa ngoài hiên.

Hàn Dực bước lại gần, giọng nói khẽ như gió:

– “Ta không biết ngươi đang giấu điều gì. Nhưng nếu muốn ở lại đây, tốt nhất đừng để ai khác biết.”

Nói rồi, anh quay lưng bước ra, áo choàng ướt sũng phất nhẹ qua làn gió mưa.

Thanh Vy đứng yên, hai tay nắm chặt. Hơi thở nặng nề, đầu óc rối bời. “Hắn đã nghi ngờ rồi sao? Không… mình phải cẩn thận hơn nữa.”

Đêm xuống, mưa vẫn chưa dứt. Ánh trăng bị che khuất sau mây, chỉ còn vài vệt sáng nhạt len qua khung cửa. Thanh Vy ngồi bên giường, ánh đèn dầu hắt lên gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt mờ buồn.

Cô mở túi, lấy ra một vật nhỏ – chiếc trâm ngọc xanh biếc, chạm khắc hình chim họa mi. Đó là vật duy nhất còn lại của mẹ cô, và cũng là manh mối duy nhất dẫn đến thân phận thực sự.

“Ta đã đến Thanh Ngọc sơn vì chiếc trâm này… nhưng giờ lại để một người như hắn phát hiện ra bí mật.” – cô khẽ thở dài.

Cánh cửa khẽ gõ. Cô giật mình, vội cất trâm đi.

– “Ai đó?”

– “Ta.” – giọng Hàn Dực vọng vào.

Cô lặng vài giây rồi mới mở cửa. Anh đứng ngoài, tay cầm lọ thuốc nhỏ.

– “Cái này. Cho cổ tay ngươi. Hôm nay ta thấy vẫn sưng.”

Cô ngẩn ra, hơi bất ngờ.

– “Huynh… để ý kỹ vậy sao?”

– “Ta chỉ không muốn đệ tử trong môn bị thương rồi không luyện nổi.” – Hàn Dực đáp, giọng dửng dưng.

Nhưng ánh mắt anh lại khác – có gì đó vừa quan tâm, vừa giấu giếm. Anh đặt lọ thuốc lên bàn rồi quay đi, dừng lại ở cửa, khẽ nói:

– “Ngày mai ta sẽ kiểm tra chiêu thức. Chuẩn bị cho tốt. Đừng để lộ sơ hở nào nữa.”

Khi anh rời khỏi, Thanh Vy ngồi xuống, chạm vào lọ thuốc. Bàn tay run nhẹ, nhưng trong lòng lại dâng lên cảm xúc khó gọi tên.

“Không biết hắn thực sự nghi ngờ, hay chỉ muốn bảo vệ ta…” – cô tự hỏi, rồi khẽ cười một mình.

Ngoài kia, tiếng mưa dịu lại. Giữa làn gió đêm, dường như có tiếng chim họa mi cất lên khe khẽ – âm thanh mỏng manh, như lời thì thầm giữa hai kẻ mang bí mật chưa thể nói ra.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×