Buổi sáng, trời trong veo sau cơn mưa đêm qua. Ánh nắng sớm xuyên qua tán cây, rọi xuống sân gạch còn vương hơi ẩm. Những giọt nước đọng trên lá phản chiếu lấp lánh, như ngọc nhỏ.
Thanh Vy ra sân từ sớm, luyện lại những chiêu cơ bản. Từng động tác uyển chuyển, dứt khoát, dù cánh tay vẫn còn hơi đau. Cô nhớ lời Hàn Dực: “Giữ cổ tay, dùng linh hoạt, không dùng sức.”
Mỗi lần nhớ đến giọng nói trầm ấm ấy, tim cô lại khẽ rung lên, như bị gió lay động một mặt hồ tĩnh lặng.
“Không được mềm lòng.” – Cô hít sâu, cố trấn tĩnh. – “Người này có thể khiến ta bại lộ bất cứ lúc nào.”
Tiếng bước chân vang lên sau lưng. Cô quay lại, thấy Hàn Dực đang đi tới, áo trắng nhẹ, tay cầm kiếm.
– “Sớm thế?” – anh khẽ hỏi, ánh mắt lướt qua cổ tay cô.
– “Ta muốn luyện thêm.”
– “Tốt. Vậy hôm nay ta sẽ kiểm tra ngươi.”
Nghe giọng điệu ấy, cô bất giác khẽ thở dài. Hàn Dực không bao giờ nói rõ mình định làm gì. Mỗi câu, mỗi chữ đều có thể là phép thử.
Anh ra giữa sân, giọng trầm tĩnh:
– “Không đấu kiếm. Hôm nay ta kiểm tra phản ứng và tâm lý.”
– “Phản ứng và tâm lý?”
– “Phải. Trong võ học, nếu tâm không vững, kiếm sẽ loạn.” – Anh nói rồi ném cho cô một túi vải nhỏ. – “Mang cái này theo.”
Cô mở ra, thấy trong đó chỉ có vài viên sỏi nhỏ.
– “Dùng làm gì?”
– “Ta sẽ tấn công ngươi bằng cành trúc. Nhiệm vụ của ngươi là né, không được để rơi túi đó.”
– “Nghe đơn giản nhỉ.” – Cô cười khẽ.
– “Nghe thôi, làm được mới đáng nói.”
Anh chưa nói dứt câu thì đã ra tay. Cành trúc phất lên, gió rít mạnh. Thanh Vy giật mình né sang trái, nhưng không ngờ anh đổi hướng ngay lập tức, cành trúc sượt qua áo cô. Một viên sỏi rơi xuống đất, lăn đi xa.
– “Một.” – Hàn Dực nói, giọng điềm tĩnh, như đếm số mệnh.
Cô cắn môi, siết chặt túi, tập trung hơn. Cành trúc lại phất lên, nhanh như gió, linh hoạt như có mắt. Thanh Vy xoay người, tránh được hai lần liên tiếp. Mồ hôi lăn dài trên trán, nhưng ánh mắt cô vẫn sáng, không hề dao động.
– “Tốt.” – Hàn Dực nói nhỏ, rồi bất ngờ ném cành trúc đi, rút kiếm ra.
Thanh Vy sững sờ:
– “Huynh… đổi luật à?”
– “Ta không nói chỉ dùng trúc.” – Anh nhún vai, đôi mắt khẽ nheo, ánh nhìn sắc bén.
Thanh Vy nghiến răng, xoay người tránh đòn. Tiếng kiếm sượt qua gió, vừa đủ không chạm người, chỉ để thử phản ứng. Cô cảm giác tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực, nhưng không dám rời mắt.
Mấy đệ tử khác bắt đầu tụ lại, nhìn cảnh tượng kỳ lạ: Hàn Dực đuổi theo “người mới” trong sân, còn “Lạc Hạo” thì kiên cường chống đỡ, không chịu thua.
Cuối cùng, khi Hàn Dực dừng lại, Thanh Vy đứng thở dốc, túi sỏi vẫn trong tay, chưa rơi.
Anh nhìn cô thật lâu, ánh mắt trầm xuống:
– “Giỏi.”
Cô nhoẻn cười, lau mồ hôi:
– “Cuối cùng ta cũng qua được rồi chứ?”
– “Qua.” – Anh đáp. – “Nhưng ngươi quá cố gắng che giấu.”
– “Che giấu?” – Thanh Vy khẽ run giọng.
– “Phải. Người bình thường khi luyện võ, hít thở sâu ở ngực. Còn ngươi… cố gắng giữ hơi ở bụng để không làm lộ ngực phập phồng.”
Không khí như đông cứng. Cô tròn mắt, tim đập loạn.
– “Huynh…”
– “Ta chỉ nói, ngươi chưa giỏi giả trai thôi.” – Anh nói nhè nhẹ, rồi quay người đi. – “Ngày mai, nghỉ.”
Thanh Vy đứng yên, hai bàn tay nắm chặt. Trái tim cô vừa hoảng hốt vừa… buồn cười. “Tên này… đúng là đáng ghét!”
Nhưng trong lòng, có một phần nhẹ nhõm: ít ra, anh biết rồi – nhưng vẫn không vạch trần.
Buổi chiều, cô đến thư viện của sơn trang để mượn sách võ học. Trong thư viện rộng lớn, ánh sáng chiếu qua khung cửa sổ cao, phủ lên từng giá sách cũ màu gỗ trầm.
Cô tìm quyển Kiếm đạo yếu pháp, ngồi ở góc yên tĩnh, say sưa đọc. Lâu lâu lại ghi chú vài dòng nhỏ bằng chữ nhỏ khéo léo.
“Phải nhớ: kiếm không phải để chém, mà để dẫn khí – dùng ý thay lực.”
Cô đọc khẽ, ánh mắt sáng rực. Chính khoảnh khắc ấy, Hàn Dực bước vào. Anh đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn cô.
Ánh nắng hắt vào qua song cửa, rọi lên gương mặt cô – gương mặt tưởng như nam nhân, nhưng lại có những đường nét mềm mại không thể giấu. Sống mũi thanh, lông mi dài, và cách cô cắn nhẹ môi khi tập trung khiến anh khẽ chao lòng.
Anh không hiểu cảm giác ấy. Hàn Dực từng thấy vô số người trong sơn trang, nhưng chưa ai khiến anh bối rối như vậy.
Anh bước đến, cố giữ giọng bình thường:
– “Ngươi đọc gì thế?”
Thanh Vy giật mình, vội khép sách:
– “Chỉ là… vài ghi chép cũ thôi.”
– “Ta dạy ngươi mấy ngày, ngươi vẫn thích tự học à?”
– “Nếu chỉ dựa vào người khác, ta sẽ mãi yếu thôi.”
Câu nói khiến anh khẽ nhướn mày, ánh mắt thoáng qua chút tán thưởng.
– “Ngươi có chí. Nhưng đừng quên, trong võ học, không chỉ có sức mạnh, mà còn là tâm.”
– “Tâm?” – cô hỏi nhỏ.
– “Phải. Khi tâm rối, chiêu dù đẹp cũng vô dụng. Khi tâm tĩnh, dù cầm cành cỏ cũng hóa kiếm.”
Anh nói, rồi quay người, rút trong kệ ra một quyển mỏng. – “Cái này, ta từng dùng khi mới vào sơn trang. Có vài đoạn chú giải chiêu thức. Ngươi giữ đi.”
– “Huynh… cho ta?”
– “Không cho. Chỉ cho mượn.” – Anh nói, khóe môi khẽ cong, ánh mắt nhìn cô như đùa.
Thanh Vy cười, cúi đầu nhận lấy. Nhưng khi ngẩng lên, chạm phải ánh mắt anh – sâu, ấm, và gần đến mức tim cô đập mạnh.
Cô vội lùi lại, giả vờ cười:
– “Ta sẽ đọc kỹ. Cảm ơn huynh.”
– “Đừng làm rơi.” – Anh nói, giọng nhẹ. – “Vì trong đó có chữ của ta.”
Rồi anh đi, để lại mùi hương trà thoang thoảng. Thanh Vy ngồi xuống, lật từng trang, thấy nét bút cứng cáp mà tinh tế. Một vài dòng chú thích bên lề khiến cô mỉm cười:
“Dừng chiêu ở đúng khoảnh khắc, như dừng tim trước lời người mình thương.”
Cô khẽ đọc lại câu ấy, lòng bỗng chùng xuống. Không hiểu vì sao, cảm giác vừa ấm vừa đau len vào lồng ngực.
Tối đến, cả sơn trang tụ họp tại sân chính để nghe trưởng môn giảng đạo lý võ học. Hàn Dực đứng ở hàng đầu, còn Thanh Vy ở phía sau. Lời giảng vang đều, nhưng tâm trí cô lại lạc đi nơi khác.
Mỗi khi anh quay đầu, dù chỉ thoáng, ánh mắt họ vẫn chạm nhau. Cả hai đều không nói, nhưng đều hiểu có điều gì đang thay đổi – âm thầm, mà mạnh mẽ như dòng nước ngầm.
Sau buổi giảng, ai nấy tản đi. Trời đêm yên tĩnh, gió nhẹ thổi qua mái ngói, mang theo hương hoa mộc lan thoảng.
Thanh Vy đi dọc hành lang, trong tay vẫn cầm quyển sách của Hàn Dực. Cô dừng trước vườn sau, nơi có hồ nước phản chiếu trăng. Bóng trăng vỡ vụn trong làn nước gợn.
Cô ngồi xuống, nhìn bầu trời, chợt thấy lòng mình lạ quá. Giữa bao ngày giả dối, bỗng có người nhìn thấu – nhưng lại không làm cô sợ.
“Phải chăng… ta đã bắt đầu tin hắn?” – Cô tự hỏi, rồi bật cười khẽ.
Đang mải suy nghĩ, tiếng bước chân khẽ vang sau lưng. Cô không cần quay cũng biết là ai.
– “Ngươi hay ra đây?” – giọng Hàn Dực nhẹ như gió.
– “Khi không luyện tập, ta muốn yên tĩnh một chút.”
– “Yên tĩnh… là để giấu chuyện gì?”
Thanh Vy khẽ ngẩng đầu. Ánh trăng chiếu lên nửa gương mặt anh, vừa sáng vừa xa.
– “Huynh lại thử ta sao?”
– “Không.” – Anh ngồi xuống bên cạnh, giọng trầm thấp. – “Ta chỉ muốn biết… ngươi thật sự là ai.”
– “Một kẻ đang cố sống.” – Cô đáp khẽ, mắt nhìn mặt hồ.
Cả hai im lặng. Chỉ có tiếng gió và tiếng lá rơi. Một lát, Hàn Dực cười nhẹ:
– “Ngươi biết không, có những bí mật ta không cần biết. Chỉ cần ngươi không phản bội nơi này, ta không quan tâm ngươi là ai.”
Câu nói đơn giản ấy lại khiến tim Thanh Vy siết lại. Cô quay sang nhìn anh, đôi mắt sáng long lanh.
– “Tại sao huynh lại tin ta?”
– “Không biết.” – Anh khẽ đáp. – “Có lẽ vì mỗi khi nhìn ngươi, ta thấy… ngươi không biết nói dối.”
Cô cười buồn:
– “Nếu huynh biết ta đang nói dối từ ngày đầu gặp, còn tin được không?”
– “Nếu lời dối đó không hại ai… ta vẫn tin.”
Khoảnh khắc ấy, tim Thanh Vy như bị ai bóp nghẹt. Cô quay đi, giấu đi giọt nước mắt vừa rơi. Anh thấy, nhưng giả vờ không thấy.
Gió đêm khẽ thổi, mang theo hương hoa mộc, lẫn chút vị ấm của lòng người.
Đêm đó, Hàn Dực về phòng, không tài nào ngủ được. Anh ngồi bên bàn, ánh đèn dầu chập chờn. Trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh “Lạc Hạo” ngồi dưới trăng – đôi mắt ấy, nụ cười ấy, và giọt nước mắt lấp lánh như sao.
Anh cầm bút, nhưng không viết nổi một chữ. Chỉ có ba chữ hiện rõ trong tâm trí:
“Ngươi là ai?”
Còn Thanh Vy, trong căn phòng nhỏ cuối dãy, cũng trằn trọc không ngủ. Cô khẽ mở quyển sách Hàn Dực cho mượn, ở trang cuối có một dòng chữ nhỏ, nét bút mới:
“Khi gió lặng, tim lại động. Có lẽ, đó mới là khởi đầu của kiếm tâm.”
Cô đọc lại nhiều lần, lòng dâng trào cảm xúc. Cô không biết đó là triết lý võ học, hay là lời gửi gắm của riêng anh.
Ngoài trời, trăng sáng dần qua mây. Trong yên lặng, hai trái tim – một mang bí mật, một mang hoài nghi – lại cùng đập theo một nhịp mơ hồ mà không ai dám gọi tên.