hoa đào năm ấy

Chương 6: Nhiệm vụ dưới trăng


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba ngày sau buổi đêm trăng ấy, Hàn Dực nhận lệnh của trưởng môn: xuống chân núi điều tra việc một nhóm võ phái lạ đang tụ tập quanh vùng Trúc Lâm. Tin đồn nói họ có liên quan đến vụ trộm bí kíp Hàn Phong Kiếm Phổ mấy tháng trước.

Lệnh này vốn được giao cho Hàn Dực và hai đệ tử kỳ cựu khác, nhưng sáng hôm đó, anh lại bất ngờ gọi tên “Lạc Hạo”.

– “Ngươi theo ta.”

Thanh Vy giật mình, tưởng nghe lầm.

– “Ta?”

– “Đúng. Một lần ra ngoài sẽ cho ngươi kinh nghiệm thực tế.” – Hàn Dực nói, giọng thản nhiên, nhưng ánh mắt sâu khó đoán.

Trong lòng cô thoáng run. Ra ngoài nghĩa là rời khỏi nơi an toàn, nơi cô có thể giấu thân phận. Nhưng nếu từ chối, chẳng khác nào thừa nhận mình có điều khuất tất.

– “Tuân lệnh.” – Cô đáp, cúi đầu thật thấp để giấu đi vẻ lo lắng.

Buổi sáng, mây trôi lững lờ trên đỉnh núi. Hai người khởi hành, chỉ mang theo vài túi hành trang. Hàn Dực cưỡi ngựa trắng, dáng ngồi thẳng, áo dài phất nhẹ trong gió. Thanh Vy đi sau, ngồi trên lưng ngựa đen, giữ khoảng cách vừa phải.

Cảnh vật hai bên đường dần thay đổi — rừng trúc xanh rì, ánh nắng chiếu qua kẽ lá thành từng mảng sáng loang. Chim kêu ríu rít, gió thổi mang theo hương rừng ẩm.

Thanh Vy khẽ nghiêng đầu nhìn bóng lưng Hàn Dực. Áo anh phất theo gió, đường nét vai rộng, dáng người vững chãi. Cô bỗng thấy lòng yên ổn lạ thường.

“Người này, dù đáng sợ, lại khiến ta thấy an tâm…”

Cô không biết, ngay lúc đó, Hàn Dực cũng cảm nhận được ánh nhìn sau lưng mình. Anh không quay lại, chỉ nói khẽ:

– “Lạc Hạo, nếu gặp nguy hiểm, phải làm gì?”

– “Tùy tình huống, tránh trước, đánh sau.”

– “Không tệ. Nhưng nhớ, đừng bao giờ ra tay khi chưa hiểu rõ đối thủ.”

– “Huynh đang dạy ta, hay nhắc ta?”

– “Cả hai.”

Câu trả lời nhẹ nhàng ấy khiến Thanh Vy không nói thêm được gì. Anh ta luôn như vậy — nói ít, nhưng câu nào cũng đủ khiến người khác suy nghĩ.

Đến trưa, họ dừng lại nghỉ bên một con suối nhỏ. Nước trong vắt, soi rõ từng viên sỏi. Thanh Vy ngồi rửa tay, hứng vài giọt nước vẩy lên mặt. Cảm giác mát lạnh lan khắp gò má.

Hàn Dực ngồi cách đó vài bước, im lặng nướng khô thịt. Mùi khói nhẹ quyện trong gió. Một lát, anh nói:

– “Ngươi biết vì sao ta chọn ngươi đi cùng không?”

Thanh Vy ngẩng lên, cẩn trọng:

– “Vì ta cần rèn luyện?”

– “Một phần. Phần khác… ta muốn xem ngươi có giữ nổi bình tĩnh khi ở ngoài sơn trang.”

Cô thoáng sững, rồi khẽ gật đầu:

– “Huynh nghi ngờ ta?”

– “Ta nghi ngờ tất cả, kể cả bản thân mình.” – Hàn Dực đáp thản nhiên, ánh mắt hướng về xa. – “Nhưng ta tin vào mắt mình.”

– “Và huynh nhìn thấy gì trong ta?”

– “Một người đang giấu một nửa con người thật.”

Không khí lặng đi. Tiếng nước róc rách, tiếng gió xào xạc qua lá trúc. Thanh Vy cảm thấy tim mình dội lên từng nhịp nặng.

Cô cười nhẹ, cố tỏ vẻ bình tĩnh:

– “Nếu ta có bí mật, huynh sẽ làm gì?”

– “Tùy bí mật ấy có đụng đến ta hay không.”

– “Còn nếu có?”

– “Ta sẽ không hỏi.”

Cô ngẩng lên, ánh mắt ngạc nhiên. Hàn Dực vẫn giữ vẻ điềm nhiên, chỉ nói tiếp:

– “Có những điều biết càng nhiều càng tổn thương. Ta từng học được điều đó.”

Cô định hỏi thêm, nhưng anh đã đứng dậy, dập tàn khói, quay lưng:

– “Đi thôi. Đến chiều phải tới Trúc Lâm trấn.”

Trúc Lâm là một trấn nhỏ dưới chân núi, đông đúc và nhộn nhịp. Nhà cửa san sát, hương trà, hương bánh ngọt bay khắp phố.

Hai người thuê phòng trọ nhỏ ở tầng hai quán trọ “Thanh Phong”. Hàn Dực dặn:

– “Không dùng tên thật. Ta sẽ là Dực công tử, ngươi là tiểu đồng.”

Thanh Vy khẽ mím môi, gật đầu.

Cô buộc tóc gọn, mặc áo lam đơn giản, trông càng giống tiểu tử trẻ. Nhưng khi đứng bên Hàn Dực, sự thanh tú của cô vẫn khiến người khác ngoái nhìn.

– “Ngươi vẫn thu hút ánh mắt như thế.” – Hàn Dực khẽ nói, nửa đùa nửa thật.

– “Huynh ghen sao?” – Cô đáp nhẹ, giọng pha chút tinh nghịch.

– “Ta không có thói quen ghen với tiểu đồng.” – Anh nhếch môi, bước đi.

Câu trả lời khiến cô bật cười, dù tim lại nhói lên kỳ lạ.

Chiều, cả hai vào trà lâu trong trấn để dò tin. Bên trong, người ra kẻ vào tấp nập. Tiếng đàn, tiếng nói, tiếng cười hòa lẫn.

Hàn Dực ngồi ở bàn khuất góc, ra hiệu cho Thanh Vy rót trà. Cô làm theo, ánh mắt kín đáo quan sát xung quanh. Ở bàn gần đó, vài người mặc áo đen thì thầm chuyện gì đó, giọng nhỏ nhưng sắc.

“…chủ nhân bảo, bí kíp sẽ tới tay trong ba ngày nữa…”

“…phải canh giữ kỹ, người của Hàn sơn trang đang dò quanh đây…”

Nghe đến đó, Thanh Vy liếc nhanh sang Hàn Dực. Anh vẫn bình thản, như chẳng nghe thấy gì. Nhưng ngón tay anh gõ nhẹ lên mặt bàn ba nhịp – tín hiệu riêng.

Họ ngồi thêm một lát rồi rời đi. Ra khỏi trà lâu, Hàn Dực nói khẽ:

– “Đêm nay, chúng ta theo dõi bọn họ.”

– “Huynh nghĩ họ là kẻ trộm bí kíp?”

– “Chín phần là vậy.”

Anh dừng lại, nhìn cô. – “Nhưng chỉ được quan sát, không được ra tay.”

– “Tuân lệnh.” – Cô đáp.

Đêm xuống. Trăng lơ lửng giữa trời, soi sáng con đường dẫn ra ngoài trấn. Hàn Dực và Thanh Vy đi lặng lẽ trên mái nhà, di chuyển theo bóng người áo đen đang rời khỏi trà lâu.

Họ băng qua rừng trúc phía sau trấn, đến một miếu hoang. Bọn áo đen tụ lại quanh ngôi miếu đổ nát, đặt giữa là chiếc rương gỗ lớn.

Từ xa, Hàn Dực khẽ nói:

– “Chính là nó. Ngươi ở yên đây.”

Anh định nhảy xuống, nhưng Thanh Vy khẽ giữ tay anh lại.

– “Huynh một mình thì nguy hiểm.”

– “Không sao. Ta quen.”

– “Ta không yên tâm.”

Ánh mắt họ chạm nhau trong ánh trăng, sáng mà lạnh. Hàn Dực thoáng khựng lại. Trong đôi mắt ấy – dẫu cô đang giả trai – vẫn có thứ gì đó thật mềm, thật lo.

– “Ngươi… khác với những người khác.” – Anh nói nhỏ.

– “Khác gì?”

– “Không giả vờ dũng cảm. Nhưng vẫn dám bước tới.”

Anh cười khẽ, rồi gỡ tay cô ra:

– “Nếu ta ra hiệu, mới xuống.”

Thanh Vy chỉ biết gật đầu.

Bên dưới, Hàn Dực nhẹ như bóng chim, đáp xuống mái miếu. Anh lặng lẽ quan sát, chờ bọn áo đen mở rương. Khi nắp bật ra, ánh sáng bạc hắt ra – đúng là Hàn Phong Kiếm Phổ.

Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, từ trong rừng vang lên tiếng huýt dài. Hàng chục kẻ khác lao ra bao vây. Bọn áo đen hoảng hốt, rút kiếm.

Thanh Vy trên mái nhà sững sờ – bẫy! Cả hai phe đều bị phục kích.

Không kịp nghĩ, cô lao xuống, kéo Hàn Dực né một nhát kiếm vụt tới từ phía sau.

– “Huynh!”

– “Ta bảo ngươi đợi!” – Anh quát, nhưng ánh mắt lại lộ vẻ lo lắng.

Hai người cùng chiến đấu giữa vòng vây. Ánh kiếm loang loáng, tiếng kim loại va nhau chan chát.

Thanh Vy di chuyển nhanh, uyển chuyển như gió. Hàn Dực xoay kiếm, bảo vệ cô ở phía sau. Họ phối hợp nhịp nhàng như đã luyện hàng năm.

Khi cuối cùng bọn địch tan rã, trăng đã lên cao. Cả hai thở dốc, nhìn nhau giữa sân gạch nát.

Hàn Dực định nói gì đó thì bỗng thấy áo cô rách ở vai, lộ ra một mảng da trắng. Cả hai sững lại.

Ánh trăng rọi xuống, chiếu rõ đường cong mềm mại mà chẳng thể nào thuộc về một “nam nhân”.

Thanh Vy hoảng hốt, vội kéo áo che lại, quay đi.

– “Ta… xin lỗi!”

Hàn Dực đứng yên, ánh mắt chao đảo. Tim anh đập mạnh như trống trận. Bao nghi ngờ, bao linh cảm – cuối cùng đều hóa thật.

Một lát sau, anh khẽ nói, giọng trầm khàn:

– “Lạc Hạo… không tồn tại, đúng không?”

Thanh Vy im lặng. Gió thổi, cuốn theo cánh áo cô phấp phới. Rồi cô quay lại, ánh mắt bình tĩnh mà buồn:

– “Huynh đoán đúng rồi.”

– “Vì sao phải giả trai?” – Hàn Dực hỏi, không giận, chỉ muốn hiểu.

– “Vì nếu ta là nữ tử, sẽ chẳng bao giờ được phép bước chân vào nơi như sơn trang.” – Cô khẽ nói. – “Ta muốn học kiếm, muốn được sống bằng chính sức mình, không phải bị giam trong khuê phòng.”

Anh nhìn cô thật lâu. Dưới ánh trăng, đôi mắt cô sáng, cứng cỏi mà cũng mong manh. Một sự dũng cảm vừa ngốc nghếch vừa khiến tim anh thắt lại.

– “Ngươi biết mình đang đùa với lửa không?”

– “Biết.” – Cô cười khẽ. – “Nhưng nếu không liều, ta đã không gặp huynh.”

Hàn Dực thoáng sững. Câu nói ấy nhẹ như gió, mà lại khiến ngực anh nóng lên. Anh không biết phải đáp gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô – người con gái nhỏ bé đang run trong gió lạnh, nhưng ánh mắt lại sáng như trăng.

Anh tháo áo khoác, choàng lên vai cô.

– “Giờ thì ngươi không cần phải giấu nữa.”

– “Huynh sẽ báo sơn trang sao?”

– “Ta nói rồi – có những điều biết càng nhiều càng tổn thương.”

Cô nhìn anh, môi mấp máy:

– “Vì sao huynh giúp ta?”

– “Ta không giúp. Chỉ… không nỡ.”

Câu nói nhẹ, nhưng từng chữ rơi vào lòng cô như lửa cháy.

Hai người đứng giữa ánh trăng, gió lặng, lá rơi lả tả quanh.

Từ đêm đó, bí mật không còn là ranh giới – mà trở thành sợi dây vô hình buộc lấy hai trái tim.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×