Trăng lên cao, đêm Trúc Lâm chìm vào tĩnh mịch. Sau trận giao đấu, Hàn Dực và Thanh Vy trở về quán trọ trong im lặng.
Không ai nói gì. Không ai biết phải nói gì.
Không khí giữa họ lặng lẽ như sương mù – vừa trong, vừa dày, vừa ẩn chứa vô vàn điều chưa nói.
Khi cánh cửa phòng khép lại, Thanh Vy mới dám thở ra. Cô ngồi xuống mép giường, siết chặt vạt áo khoác anh vừa choàng.
Áo anh vẫn còn hơi ấm, phảng phất mùi trà nhạt, hòa lẫn mùi khói nhẹ.
“Giờ hắn đã biết hết rồi…” – Cô nghĩ, tay run run. – “Nếu hắn nói ra, ta sẽ bị đuổi khỏi sơn trang, thậm chí bị phạt nặng.”
Nhưng khi nhớ lại ánh mắt anh lúc đó – không phán xét, không giận dữ, chỉ lặng lẽ và ấm – lòng cô lại rối lên.
Bên ngoài, tiếng bước chân khẽ vang. Cô ngẩng lên, thấy Hàn Dực đứng ở cửa.
– “Ngươi chưa ngủ?” – Anh hỏi, giọng thấp và nhẹ.
– “Không ngủ được.”
– “Ta cũng vậy.”
Anh bước vào, tay cầm chén trà nóng.
– “Uống đi, cho dễ ngủ.”
Cô nhận lấy, hai tay chạm nhẹ vào tay anh. Khoảnh khắc ấy, cả hai như cùng dừng lại. Hơi ấm từ chén trà lan ra, hòa cùng nhịp tim đang dồn dập.
– “Hàn Dực…” – cô khẽ gọi.
– “Ừ?”
– “Nếu mai ta bị phát hiện thì sao?”
– “Thì ta đi cùng ngươi.” – Anh đáp không cần suy nghĩ.
Thanh Vy ngẩng lên, mắt mở to:
– “Đi… cùng ta?”
– “Ngươi nghĩ ta có thể đứng yên khi ngươi gặp nạn à?”
Giọng anh trầm, dứt khoát, mà ẩn chứa thứ dịu dàng sâu thẳm.
Thanh Vy khẽ cắn môi, cúi đầu, giấu đi đôi mắt đang ướt.
Ngoài trời, gió đêm thổi qua cửa sổ, mang theo mùi mưa xa xăm.
Cô biết, từ giây phút ấy, mọi thứ trong lòng mình đã không thể quay lại.
Sáng sớm hôm sau, họ rời trấn, trở về sơn trang. Con đường lên núi ẩm ướt sau cơn mưa đêm, sương phủ mờ cả lối.
Thanh Vy ngồi lặng sau ngựa, tay cầm dây cương mà lòng như rối thành tơ.
Hàn Dực đi trước, im lặng. Áo trắng phất nhẹ, bóng anh mờ trong sương, như bước ra từ một giấc mộng.
Cô ước gì con đường này dài mãi, không có điểm dừng.
Vì khi về đến sơn trang, sự thật sẽ không còn giấu được.
Khi cổng sơn trang vừa hiện ra, tiếng chuông đồng vang lên ba hồi dồn dập – tín hiệu có chuyện khẩn.
Hàn Dực cau mày:
– “Chuông triệu tập?”
– “Chuyện gì vậy?” – Thanh Vy hỏi nhỏ.
Anh không trả lời, thúc ngựa chạy nhanh.
Tại đại điện, trưởng môn Hàn Lâm cùng các sư huynh đã đứng đợi. Giữa sân, một đệ tử quỳ gối, mặt tái nhợt.
– “Trưởng môn!” – Hàn Dực cúi chào. – “Có chuyện gì?”
Hàn Lâm nhìn anh, ánh mắt nghiêm lạnh:
– “Dực, ngươi đã trở về. Có người báo rằng bí kíp Hàn Phong Kiếm Phổ vừa bị lấy mất lần nữa, và trong đám người trộm có một kẻ giống hệt đệ tử mới Lạc Hạo.”
Tim Thanh Vy thắt lại.
Hàn Dực vẫn bình tĩnh:
– “Trưởng môn, tin này chưa chắc đã đúng. Lạc Hạo vẫn ở cùng ta, không hề—”
– “Đủ rồi.” – Một sư huynh cắt lời, ánh mắt sắc lạnh. – “Vậy ra, đệ tử ngươi bảo vệ là hắn?”
Một bóng người bước ra từ hàng sau — Lâm Sách, người từng ganh với Hàn Dực trong sơn trang.
– “Ta đã thấy tận mắt, lúc ở Trúc Lâm. Tên đó chẳng phải nam nhân, mà là nữ cải trang!”
Cả sảnh xôn xao.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Thanh Vy.
Cô tái mặt, lùi nửa bước. Cổ tay run khẽ.
Hàn Dực bước lên chắn trước cô, giọng lạnh đi:
– “Lâm sư huynh, lời ấy có bằng chứng không?”
– “Ngươi dám nói không có?” – Lâm Sách cười nhạt. – “Nếu không, sao ngươi luôn tìm cách bao che nó?”
Không khí trong điện đặc quánh.
Trưởng môn Hàn Lâm cau mày, ánh mắt chuyển qua Thanh Vy:
– “Lạc Hạo, ngươi có điều gì cần nói?”
Thanh Vy hít sâu. Cô biết, lúc này không thể trốn nữa.
Cô bước lên, cởi mũ, gỡ khăn quấn, để lộ mái tóc đen dài thả xuống.
Cả điện ồ lên.
Cô quỳ xuống, giọng bình tĩnh mà run run:
– “Đệ tử không dám lừa trưởng môn. Là ta, Lạc Thanh Vy. Ta giả trai để được vào sơn trang học kiếm. Nếu có tội, xin nhận.”
Một cơn gió lạnh thổi qua khung cửa.
Trưởng môn lặng im hồi lâu rồi nói chậm rãi:
– “Sơn quy nghiêm cấm nữ nhân giả mạo, lại còn lừa cả sư phụ. Dù động cơ là gì, tội cũng khó tha.”
Hàn Dực lập tức quỳ xuống bên cạnh:
– “Xin trưởng môn xử phạt ta thay nàng. Mọi chuyện là do ta không báo, do ta bao che.”
Cả điện xôn xao hơn nữa.
– “Hàn Dực! Ngươi biết rõ mà vẫn giấu?” – Một sư huynh hét lên.
– “Phải.” – Hàn Dực đáp thẳng. – “Ta biết, và ta chấp nhận.”
Hàn Lâm giận đến nắm chặt tay áo:
– “Hai người các ngươi… đã phạm giới sơn môn. Người một lòng giữ kẻ phạm luật, kẻ một lòng dối trá. Không thể ở lại đây nữa.”
Giọng ông dứt khoát, không có chỗ thương tình.
– “Từ giờ, Hàn Dực và Lạc Thanh Vy bị trục xuất khỏi sơn trang.”
Tiếng chuông cảnh giới vang lên lần nữa.
Trước cổng sơn trang, đệ tử tụ tập hai hàng dài.
Hàn Dực dắt ngựa ra, nét mặt bình thản nhưng ánh mắt lạnh lẽo như sắt.
Thanh Vy đi phía sau, không dám ngẩng lên nhìn ai.
Một đệ tử ném thanh kiếm của cô xuống đất, giọng khinh khỉnh:
– “Kẻ lừa dối không xứng cầm kiếm của sơn trang.”
Cô cúi xuống, định nhặt, nhưng Hàn Dực ngăn lại.
Anh nói nhỏ:
– “Không cần. Từ nay, chúng ta có thể tự rèn kiếm riêng.”
Cô ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt anh – sâu, bình thản, nhưng ẩn trong đó là ngọn lửa không tắt.
Khi họ bước qua cổng, gió núi thổi mạnh, làm tung bụi cát.
Thanh Vy ngoảnh lại nhìn lần cuối — sơn trang ẩn trong mây, nơi cô từng mơ ước, giờ chỉ còn là ký ức.
Một giọt nước mắt rơi xuống gót giày, tan vào đất.
Đêm đó, họ dựng tạm trại bên suối dưới chân núi.
Lửa cháy nhỏ, phản chiếu gương mặt cả hai.
Thanh Vy ngồi co gối, mắt nhìn ánh lửa bập bùng.
– “Vì ta mà huynh mất tất cả…” – cô nói khẽ.
– “Không phải.” – Hàn Dực đáp, giọng trầm ấm. – “Ta chỉ rời một nơi, để tìm lại thứ quan trọng hơn.”
– “Thứ gì?”
Anh im lặng một lúc rồi mỉm cười:
– “Ngươi.”
Câu nói đơn giản mà khiến tim cô như tan ra.
Lửa bập bùng soi lên đôi mắt anh, sáng long lanh như có sao rơi trong đó.
Cô cúi đầu, giọng run run:
– “Huynh không hối hận sao?”
– “Không.”
– “Kể cả khi bị coi là phản đồ?”
– “Danh xưng là gì không quan trọng. Quan trọng là, ta biết mình đang đi cùng ai.”
Anh nói rồi vươn tay, kéo nhẹ áo choàng che lên vai cô.
– “Từ nay, ngươi không cần giấu ai nữa. Không cần làm Lạc Hạo. Hãy là chính mình.”
Cô nhìn anh, nước mắt lăn dài.
– “Thanh Vy… ta từng sợ cái tên này sẽ khiến ta yếu đuối. Nhưng có lẽ, khi ở bên huynh, nó lại khiến ta mạnh hơn.”
Anh bật cười, nhẹ nhàng nắm tay cô.
– “Vậy giữ nó, đừng để ai cướp mất.”
Gió đêm khẽ lay. Ánh lửa hắt lên gò má hai người – gần đến mức chỉ cần nghiêng một chút là có thể chạm.
Nhưng cả hai đều im lặng.
Một khắc sau, Hàn Dực nhìn về hướng xa, giọng khẽ:
– “Ngày mai, ta sẽ đưa ngươi tới thảo nguyên phía Nam. Nơi đó yên bình, không ai truy tìm.”
– “Huynh… định bỏ hết thật sao?”
– “Không phải bỏ. Là bắt đầu lại.”
Thanh Vy nhìn anh, môi run nhẹ:
– “Nếu có một ngày… huynh hối hận thì sao?”
Anh quay sang, ánh mắt nghiêm mà dịu:
– “Nếu có ngày đó, ta sẽ nói. Nhưng ta biết, ngày ấy không đến.”
Cô bật cười trong nước mắt. Lần đầu tiên, nụ cười ấy không còn mang bóng dáng của “Lạc Hạo”, mà là của chính cô – mềm mại, chân thật, và đẹp đến nao lòng.
Đêm sâu dần. Tiếng côn trùng rả rích, tiếng suối róc rách.
Thanh Vy tựa đầu vào vai Hàn Dực, khẽ nhắm mắt.
Anh nhìn cô, lòng chợt dâng thứ cảm xúc vừa ấm, vừa đau.
Giữa đêm trăng, hai kẻ mất chốn quay về lại thấy được bình yên trong nhau – thứ bình yên mà bao năm giữa võ đạo, anh chưa từng chạm đến.
Anh khẽ nói, gần như lời thề:
– “Thanh Vy, từ nay ta sẽ bảo vệ ngươi. Dù là thiên hạ chống lại, ta cũng không buông tay.”
Cô khẽ đáp, trong hơi thở nhẹ:
– “Ta tin huynh.”
Ngoài kia, trăng soi xuống dòng suối trong. Hai bóng người tựa vào nhau, nhỏ bé giữa núi rừng, nhưng lấp lánh giữa bầu trời rộng – như hai ngôi sao đang tìm thấy chính mình.