Buổi sáng đầu tiên sau khi rời sơn trang, trời quang mây tạnh.
Ánh dương rọi xuống thung lũng xanh rì, soi trên từng giọt sương đọng lại nơi cỏ dại. Hàn Dực chỉnh lại dây yên, ánh mắt nhìn xa xăm.
– “Từ đây đến thảo nguyên Nam Sơn còn hai ngày đường.” – Anh nói, giọng đều đều. – “Nếu đi nhanh, đêm mai sẽ đến trấn Hà Yên. Ở đó có thể nghỉ tạm.”
Thanh Vy khẽ gật, kéo mũ trùm đầu.
Từ khi rời sơn trang, cô vẫn chưa nói nhiều. Dù anh bảo không cần sợ, cô vẫn không tránh khỏi cảm giác trống trải, như thể tất cả niềm tin mình từng có đã tan biến theo tiếng chuông hôm ấy.
Con đường mòn quanh co, hai bên là núi trập trùng.
Tiếng vó ngựa lẫn trong tiếng gió. Có những lúc, cô khẽ nhìn sang Hàn Dực, thấy anh vẫn im lặng, dáng ngồi thẳng, đường nét gương mặt rắn rỏi mà dịu.
Cô nhớ đến lời anh nói đêm qua: “Không phải bỏ, là bắt đầu lại.”
Chỉ vài chữ, nhưng như một ánh đuốc nhỏ le lói trong đêm tối lòng cô.
Cô khẽ mỉm cười.
– “Huynh nói thảo nguyên Nam Sơn đẹp lắm, thật sao?”
Anh quay sang, ánh mắt thoáng ấm:
– “Phải. Cỏ xanh mênh mông, trời rộng như biển, mùa xuân có hoa nở trắng cả triền.”
– “Huynh từng đến?”
– “Khi còn nhỏ. Nơi đó là chỗ ta từng luyện kiếm cùng sư phụ trước khi vào sơn trang.”
Thanh Vy lặng đi một lát.
– “Có lẽ… đó là nơi thích hợp để bắt đầu lại.”
– “Ừ.”
Gió nhẹ thổi qua. Ánh nắng xiên qua tán cây, rải lên mái tóc đen mềm của cô, phản chiếu ánh sáng như tơ.
Hàn Dực nhìn thoáng qua, trong lòng dấy lên cảm giác khó tả.
Từ khi rời sơn trang, anh nhận ra, có lẽ mình chưa từng thực sự hiểu được bình yên.
Không phải giữa danh vọng, không phải trong tiếng chuông và lễ nghi, mà chính là những buổi sáng thế này — có người ngồi sau lưng, cùng đi, cùng thở.
Trưa đến, họ dừng chân bên suối.
Thanh Vy rửa mặt, nước mát lạnh khiến cô tỉnh táo. Cô nhìn dòng nước phản chiếu bầu trời xanh, bỗng thấy nhẹ lòng.
– “Huynh này.”
– “Hửm?”
– “Nếu mai kia ta mở một quán trà nhỏ ở nơi ấy, huynh có đến không?”
Anh đang buộc lại dây ngựa, khựng tay một chút rồi đáp:
– “Nếu ngươi mời, ta đến.”
– “Chỉ một câu vậy thôi?” – Cô giả vờ phụng phịu.
Anh bật cười nhẹ:
– “Nếu ta nói, ta sẽ giúp ngươi dựng quán, trồng trà, giữ lửa, ngươi có tin không?”
– “Tin.” – Cô cười, mắt cong cong. – “Vì huynh nói gì, ta đều tin.”
Khoảnh khắc ấy, cả hai im lặng nhìn nhau.
Tiếng gió khẽ lướt qua mặt nước, mang theo hương cỏ non.
Buổi chiều, họ tiếp tục lên đường.
Mặt trời ngả dần về phía tây, trời đỏ rực. Từ xa, thấp thoáng bóng vài người đang dừng bên đường.
Hàn Dực khẽ kéo cương ngựa:
– “Có người phía trước.”
Cả hai tiến chậm lại.
Ba người, ăn mặc lấm lem, đang cố đẩy một chiếc xe gỗ mắc kẹt trong hố. Trong xe là mấy thùng hàng lớn, dường như là thuốc hoặc lương thực.
Thanh Vy định xuống giúp, nhưng Hàn Dực đã bước tới trước, không nói lời nào, đặt vai vào đẩy cùng.
Sau vài lần, xe bật lên khỏi hố. Người đàn ông lớn tuổi trong nhóm mừng rỡ cúi đầu:
– “Cảm ơn hai vị! Nếu không có các vị, e chúng tôi chẳng đi nổi.”
– “Không có gì.” – Hàn Dực đáp. – “Các người đi đâu giữa vùng này?”
– “Chúng tôi là lữ thương từ phía Nam, chở thuốc đến trấn Hà Yên. Nhưng bị sạt đường, đi lạc mất lối.”
Thanh Vy nghe vậy, nảy ra ý:
– “Chúng tôi cũng định tới trấn Hà Yên. Nếu không phiền, có thể cùng đi?”
– “Đương nhiên, càng đông càng an toàn!” – Người đàn ông cười hiền.
Cả đoàn năm người nhập chung. Trên đường, họ kể chuyện trời đất, chuyện mùa, chuyện buôn bán, khiến không khí bớt u buồn.
Thanh Vy ngồi cạnh một thiếu nữ trong đoàn – cô tên Tiểu Tô, nhỏ tuổi, hoạt bát, ánh mắt trong veo.
– “Tỷ tỷ cũng đi buôn sao?” – Tiểu Tô hỏi.
– “Không, ta chỉ đi cùng huynh ấy thôi.” – Thanh Vy đáp, khẽ nhìn sang Hàn Dực ở phía trước.
Tiểu Tô cười khúc khích:
– “Hai người là phu thê?”
– “Không…” – Cô vội lắc đầu, mặt thoáng ửng hồng. – “Chỉ là đồng hành thôi.”
– “Ồ~” – Tiểu Tô kéo dài giọng, cười đầy ẩn ý. – “Đồng hành thôi mà huynh ấy nhìn tỷ như sợ mất ấy.”
Thanh Vy ngượng ngùng, khẽ quay đi.
Cô không biết rằng, phía trước, Hàn Dực nghe rõ từng chữ, khóe môi khẽ cong.
Trời dần tối.
Họ hạ trại ven rừng, nhóm lửa nấu ăn. Mùi cháo thơm bốc lên trong đêm.
Thanh Vy ngồi gọt rau, Hàn Dực ngồi cạnh chẻ củi. Cả hai không nói gì, nhưng từng cử chỉ của người này đều hòa vào nhịp thở của người kia.
Tiểu Tô ngồi gần đó, thỉnh thoảng liếc trộm rồi cười tủm tỉm, khiến Thanh Vy chỉ biết giả vờ bận.
Sau bữa ăn, khi mọi người đã ngủ, Thanh Vy bước ra ngoài rừng, hít thở không khí trong.
Ánh trăng lấp ló qua tán cây, chiếu xuống cỏ ướt.
Cô khẽ ngồi xuống bên tảng đá, đưa tay hứng sương.
– “Không ngủ được?” – Giọng anh vang lên phía sau.
Cô giật mình, quay lại.
Hàn Dực bước tới, tay cầm ấm trà nhỏ. Anh ngồi xuống cạnh cô, rót ra hai chén.
– “Trà sáng còn lại.”
Cô đón lấy, mỉm cười:
– “Huynh lúc nào cũng chuẩn bị kỹ.”
– “Thói quen thôi.”
Hai người ngồi yên, chỉ nghe tiếng gió xào xạc.
Một lúc sau, Thanh Vy khẽ hỏi:
– “Huynh có nghĩ… chúng ta sẽ bị truy đuổi không?”
– “Có thể.” – Anh đáp thẳng. – “Nhưng ta không sợ.”
– “Vì sao?”
– “Vì ta không còn gì để mất.”
Cô quay sang nhìn anh. Ánh trăng chiếu lên nửa gương mặt anh – góc cạnh, lạnh nhưng yên bình.
– “Còn ta thì sao?” – Cô hỏi khẽ.
Anh im lặng, rồi nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh:
– “Ngươi không phải ‘điều ta có thể mất’. Ngươi là điều ta giữ.”
Trái tim cô khẽ run. Một khoảng lặng dài, chỉ còn tiếng suối xa xa.
Cô cúi mặt, ngón tay siết chặt vạt áo.
– “Hàn Dực…”
– “Ừ?”
– “Nếu một ngày ta phải rời khỏi huynh, huynh có ghét ta không?”
– “Không.”
– “Sao huynh chắc vậy?”
Anh nhìn cô, giọng thấp mà chắc:
– “Vì người khiến ta ghét nhất chính là bản thân, nếu để ngươi rời đi.”
Câu nói ấy nhẹ mà nặng, như chạm sâu vào đáy lòng cô.
Cô ngẩng lên, ánh mắt ướt.
Trong đêm tĩnh mịch, không cần lời thêm, chỉ một ánh nhìn đã đủ khiến không gian như ngưng lại.
Một làn gió lạnh thổi qua.
Hàn Dực khẽ choàng áo cho cô, bàn tay vô thức chạm lên vai. Thanh Vy run nhẹ, nhưng không tránh.
Lúc ấy, tiếng động nhẹ vang lên từ phía xa. Cả hai lập tức cảnh giác.
Hàn Dực kéo cô ra sau, rút kiếm.
Từ rừng, bóng người xuất hiện – ba tên áo đen, bước đi lặng lẽ.
Ánh trăng chiếu xuống, thấy rõ trên ngực áo họ có dấu ấn hình băng tuyết – biểu tượng của Hàn Sơn Trang.
Thanh Vy nín thở.
Hàn Dực siết chặt kiếm, giọng lạnh:
– “Quả nhiên đến rồi.”
Tên đi đầu cười khẽ:
– “Trưởng môn lệnh, mang người phản bội về. Dực sư đệ, ngươi nên ngoan ngoãn.”
– “Nếu ta không?”
– “Vậy… đừng trách kiếm không có mắt.”
Chưa dứt lời, ba bóng đen lao đến. Kiếm chạm kiếm, tia lửa bắn ra giữa đêm.
Tiếng kim loại vang rền, hòa với tiếng gió.
Thanh Vy nấp sau thân cây, tim đập loạn.
Nàng thấy Hàn Dực xoay người, một chiêu phản kích sắc lẹm, khiến một tên ngã xuống. Nhưng hai tên còn lại vẫn vây chặt.
– “Hàn Dực!” – Cô thét lên.
Anh quay lại, ánh mắt nhanh như chớp:
– “Đừng lại gần!”
Thanh Vy siết chặt kiếm ngắn. Nàng không thể đứng nhìn.
Dù tay run, nàng vẫn lao ra.
Kiếm nàng yếu, nhưng động tác linh hoạt – một nhát chém trúng cánh tay đối thủ, khiến hắn lùi lại.
Hàn Dực nhân cơ hội, quét ngang, hạ tên còn lại.
Chỉ trong chốc lát, cả ba gục xuống đất.
Không khí lại chìm vào tĩnh lặng.
Thanh Vy thở gấp, mồ hôi thấm trán.
Anh quay lại, nắm vai nàng:
– “Ta bảo ngươi đừng lại gần.”
– “Ta không thể để huynh một mình.” – Cô đáp, mắt sáng long lanh.
Anh khựng lại, nhìn sâu vào đôi mắt ấy – vừa bướng bỉnh, vừa dịu dàng đến mức khiến tim anh run.
Rồi anh buông thở dài, nhẹ nói:
– “Từ nay, ta không ra lệnh nữa. Ngươi muốn làm gì, ta chỉ đi cùng.”
Thanh Vy mím môi, nụ cười nhẹ nở ra trong bóng trăng.
Họ chôn ba người áo đen bên rìa rừng, không nói gì.
Khi xong, Hàn Dực đứng nhìn vết máu loang trên cỏ, ánh mắt xa xăm.
– “Họ sẽ không dừng lại đâu.” – Anh nói khẽ.
– “Ta biết.” – Thanh Vy đáp, bình tĩnh lạ thường. – “Nhưng ta không sợ.”
– “Vì sao?”
– “Vì ta có huynh.”
Anh nhìn cô. Trong đôi mắt ấy, không còn bóng dáng của nỗi sợ, chỉ còn niềm tin thuần khiết.
Hàn Dực mỉm cười, ánh nhìn dịu lại.
– “Vậy thì đi thôi. Trời sắp sáng rồi.”
Hai người dắt ngựa rời rừng, ánh bình minh bắt đầu le lói nơi chân trời.
Phía xa, thảo nguyên Nam Sơn mờ mờ hiện ra – mênh mông, tĩnh lặng, như vẫy gọi.
Gió thổi tung tóc họ, vạt áo bay.
Sau lưng là quá khứ đổ nát, trước mặt là con đường mới — nơi tình yêu và thử thách đang chờ đợi.