hoa khô giữa trời xanh

Chương 3: Người Đến Từ Gió Lạnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Dư Họa chưa từng hỏi hắn đến từ đâu. Nhưng từ ánh mắt sắc lạnh, vết thương sâu hiểm, từ cách hắn lặng lẽ quan sát mọi thứ quanh mình như đang dò xét từng nguy cơ nhỏ nhất, nàng biết—thế giới hắn từng sống, hẳn không hề yên bình.

Tạ Kỳ Duyên ở lại nhà nàng được hơn nửa tháng. Vết thương gần như đã lành, nhưng hắn vẫn không có ý rời đi. Có lẽ vì chưa tìm lại được phương hướng, hoặc… vì một lý do hắn chưa muốn đối mặt.

Buổi sáng, hắn giúp nàng chẻ củi. Buổi chiều, ngồi bên cửa sổ sửa lại vài món đồ gỗ đã mối mọt. Dư Họa không nói nhiều, nhưng dần dần, nàng quen với sự hiện diện của hắn.

Cả hai không cần nhiều lời, chỉ là khi nàng nhấc nồi nước, hắn đứng dậy đỡ lấy; khi hắn cau mày vì đau, nàng đưa tay xoa dịu mà chẳng cần hắn nhắc. Mọi thứ lặng lẽ như nước suối đầu nguồn, trong trẻo và âm thầm.

Nhưng nàng quên mất một điều: thứ lặng lẽ nhất… lại thường là thứ tan nhanh nhất.


Một hôm, trời chưa sáng hẳn, Dư Họa nghe tiếng bước chân lạ trong sân. Nàng bước ra, thấy hắn đang đứng giữa vườn hoa, tay cầm một mảnh ngọc vỡ.

“Nó... rơi ra từ áo ngươi.” – nàng lên tiếng.

Tạ Kỳ Duyên xoay người, ánh mắt u trầm. Mảnh ngọc ấy khắc hình giao long vờn nguyệt, chỉ có trong phủ Tĩnh vương—một tín vật hiếm có, gắn liền với quyền lực và máu tanh.

“Ngươi biết nó là gì?” – hắn hỏi.

“Không rõ.” – nàng đáp, rồi nhẹ nhàng nói tiếp: “Nhưng ta biết, ngươi... không phải người bình thường.”

Hắn im lặng rất lâu. Trong đôi mắt ấy, như có gió mùa đông vừa thổi về, lạnh buốt, âm trầm.

“Ta từng nghĩ nếu lẩn trốn đủ lâu, mọi chuyện sẽ phai nhạt. Nhưng không… Kinh thành chưa từng quên ta.”

Dư Họa không hiểu tất cả, nhưng nàng không hỏi thêm. Nàng chỉ nhìn vào bóng lưng hắn, cảm thấy nó vừa vững chãi vừa cô độc, như một cành thông cắm giữa trời tuyết. Không ai chống chọi lâu được với thứ gió ấy mà không bị rạn vỡ.


Đến tối, khi hắn ngồi một mình bên bếp, nàng rót cho hắn một chén trà gừng.

“Ngươi sắp rời đi rồi phải không?” – nàng hỏi, mắt nhìn vào ánh lửa.

Hắn ngẩng đầu, không ngạc nhiên, cũng không phủ nhận.

“Không phải vì ngươi, mà vì những thứ đuổi theo ta sẽ không để yên cho nơi này.”

“Ta không sợ.”

“Ngươi nên sợ.” – hắn nói khẽ, giọng trầm đục như tro tàn. “Bởi vì nếu dính vào ta, dù là y phục ngươi khâu, chén nước ngươi rót… cũng sẽ bị kẻ khác xem là tội.”

Dư Họa mỉm cười, nụ cười nhẹ như gió xuân. “Ta không sợ điều đó. Ta chỉ sợ... sau này ta không còn nhớ rõ mặt ngươi ra sao.”

Câu nói ấy khiến lòng Tạ Kỳ Duyên khẽ run. Hắn không quen bị chạm vào bằng lời mềm. Nhưng nữ tử này... từng chút một, từng ngày một, như nước thấm qua đá, khiến hắn không chống nổi.

“Ngươi không cần nhớ ta.” – hắn nói, nhìn nàng lần nữa bằng đôi mắt u ám. “Ta là kẻ chỉ mang theo lạnh lẽo, đến đâu... cũng làm mọi thứ chết đi.”

Nàng không đáp. Chỉ khẽ lắc đầu.

“Ngươi nói sai rồi. Tuyết phủ vẫn có hoa cúc trắng nở. Mùa đông vẫn có lửa sưởi người. Người đến từ gió lạnh, cũng có thể ấm lên, nếu chịu để người khác chạm vào.”

Tạ Kỳ Duyên lần đầu tiên không nói được gì.

Ánh lửa nhảy múa giữa hai người. Bóng họ đổ xuống đất như chạm vào nhau, nhưng không ôm lấy.


Đêm đó, nàng ngồi bên giường hắn. Hắn đã ngủ. Nàng không dám lại gần, chỉ ngồi tựa cửa, lặng lẽ nhìn hắn thở đều.

Dư Họa hiểu, con người này đến rồi sẽ đi. Giống như gió. Không thể giữ.

Nhưng nếu một lần được chạm vào gió, thì có đau cũng là xứng đáng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.