Đêm thứ ba mươi kể từ khi Tạ Kỳ Duyên được nàng cứu, cơn ác mộng đầu tiên ùa về như một đợt thủy triều không thể ngăn.
Hắn giật mình giữa khuya. Trán ướt đẫm mồ hôi, hai tay nắm chặt mép chăn, hơi thở gấp gáp như vừa chạy trốn từ một cơn địa ngục. Trong giấc mơ, hắn thấy máu—máu đỏ loang khắp nền đá lạnh. Tiếng kêu cứu vang vọng giữa tường thành, nhưng chẳng ai hồi đáp.
Gương mặt người đó… đã bị lửa thiêu đến mơ hồ, nhưng đôi mắt ấy vẫn mở trừng trừng, như oán hận, như căm thù, như kéo hắn xuống tận đáy vực.
Tạ Kỳ Duyên dụi tay vào trán, móng tay in thành vết đỏ trên da thịt. Hắn thở gấp, run tay châm nến, nhưng tay quá yếu, lửa bật ra rồi tắt ngấm.
Ngay lúc ấy, cửa mở.
Dư Họa đứng đó trong bộ áo vải thô mỏng, tóc thả dài, tay cầm đèn. Nàng không hỏi điều gì, chỉ tiến lại, đặt chiếc đèn bên cạnh, rồi ngồi xuống cạnh hắn.
“Ngươi gặp ác mộng à?” – giọng nàng dịu nhẹ, như một câu hỏi vốn dĩ không cần trả lời.
Hắn không đáp. Chỉ quay mặt đi.
Dư Họa lặng lẽ lấy khăn, lau mồ hôi trên trán hắn, rồi rót một chén nước. Hắn đón lấy, tay run nhè nhẹ. Nước trong ly phản chiếu ánh mắt hắn: sắc bén, mỏi mệt, và lặng im đến đáng sợ.
“Không ai là không có quá khứ.” – nàng nói, như đang kể chuyện một người khác. “Có những ký ức… chỉ cần không bị nó lôi kéo trở lại, thì cuối cùng cũng sẽ nguôi.”
“Có thứ ký ức… không thể nguôi.” – hắn nói khẽ. “Chỉ là nó nằm yên chờ đợi. Khi yếu lòng, nó sẽ vùng lên như dao cắt, nhắc ngươi nhớ rằng… ngươi đã từng mất đi cái gì.”
Dư Họa không nói nữa.
Nàng chỉ ngồi lại bên hắn suốt đêm. Không phải để an ủi, cũng chẳng phải để vỗ về. Mà là để hắn biết—trong đêm đen nhất, vẫn có một người không rời bỏ.
Sáng hôm sau, Tạ Kỳ Duyên lần đầu tiên bước ra khỏi cổng nhà nàng. Con đường dẫn ra rìa núi đầy sương, từng phiến đá trơn ẩm vì hơi sương đêm đọng lại.
Hắn đứng đó, nhìn về phía chân trời. Nơi ấy là kinh thành, nơi máu và mưu toan chưa từng dừng lại.
Dư Họa lặng lẽ đến bên hắn, tay cầm một chiếc giỏ đựng dược thảo.
“Ngươi muốn đi à?” – nàng hỏi, không trách móc, không níu kéo.
Hắn không quay lại, chỉ nhìn xa xăm: “Ta không nên ở đây quá lâu. Bọn họ sẽ tìm ra ta.”
“Bọn họ là ai?”
“Những người từng xem ta là đồng minh, sau lại biến ta thành kẻ phản bội.”
Nàng cụp mắt. Có lẽ, nàng đã đoán được điều gì đó từ lâu—chỉ là không muốn hỏi.
“Ngươi… có từng giết người chưa?” – nàng bất ngờ hỏi, giọng nhẹ như gió thổi qua ngọn cỏ.
Hắn quay lại nhìn nàng, ánh mắt thoáng ngỡ ngàng. Nhưng nàng không sợ, cũng không né tránh.
“Có.” – hắn đáp.
“Vì thù, hay vì mệnh lệnh?”
“Cả hai.”
Nàng mím môi, rồi chậm rãi gật đầu. “Vậy thì… ngươi chỉ là người làm những điều mình buộc phải làm.”
Tạ Kỳ Duyên lặng người.
Một câu nói đơn giản, nhưng như dội thẳng vào lòng hắn. Từ bao giờ hắn đã quen bị người khác phán xét? Quen bị nhìn bằng ánh mắt dè chừng, sợ hãi, hoặc căm ghét?
Chỉ có nàng—nhẹ nhàng như nước, nhưng cũng kiên định như đá—chấp nhận hắn không cần một lời giải thích.
Chiều hôm ấy, hắn cắt vài thanh tre, dựng lại hàng rào đã mục sau vườn. Nàng đứng bên giếng, giặt khăn, thỉnh thoảng lén nhìn hắn.
Trong lòng nàng, có một điều muốn hỏi… nhưng không dám.
“Ngươi… có người đợi chờ dưới núi không?”
Hắn dừng tay, ánh mắt nhìn nàng một lúc lâu.
“Có.” – hắn đáp.
Dư Họa siết chặt chiếc khăn trong tay, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười.
“Vậy ngươi phải sống để quay về với người ấy.”
Tạ Kỳ Duyên không nói gì. Nhưng ánh mắt hắn dõi theo nàng suốt lúc nàng bước vào nhà, lưng nàng hơi cong xuống vì mệt, bàn tay nhỏ vẫn ướt nước giếng.
Hắn bỗng thấy cổ họng mình nghèn nghẹn—lạ thay, hắn không rõ người kia dưới núi là ai.
Chỉ biết, ở nơi cao nhất của thế gian này, đang có một người con gái… khiến hắn không dám nhìn quá lâu, sợ bản thân sẽ không thể quay đi nữa.