Mặt trời trên cao nguyên đá dường như mọc muộn hơn và lặn cũng sớm hơn. Sau một đêm dài trằn trọc với những âm thanh lạ lẫm của núi rừng và cái lạnh len lỏi qua từng khe cửa gỗ, Thảo My thức dậy khi sương vẫn còn giăng trắng xóa khắp các thung lũng. Cô hít một hơi thật sâu, không khí trong lành nhưng lạnh buốt tràn vào lồng ngực, giúp cô tỉnh táo hơn. Hôm nay là ngày đầu tiên cô đứng lớp. Một cảm giác hồi hộp, lo lắng nhưng cũng đầy mong đợi dâng lên trong lòng cô gái trẻ.
Điểm trường Mèo Vạc nằm cách nhà công vụ của My chỉ vài bước chân. Nó không giống bất cứ ngôi trường nào cô từng thấy. Đó là một dãy nhà cấp bốn lợp mái fibro xi măng, tường trát bằng đất, đã có vài chỗ nứt nẻ. Lớp học chỉ có vẻn vẹn chục bộ bàn ghế gỗ đã cũ mèm, xiêu vẹo, và một tấm bảng đen đã bạc màu. Qua những ô cửa sổ không có kính, gió lùa vào hun hút, mang theo hơi lạnh của sương sớm. Khung cảnh đơn sơ đến mức khiến My không khỏi chạnh lòng, nhưng cô nhanh chóng xốc lại tinh thần. Cô đến đây là để mang con chữ đến cho bọn trẻ, và cô không thể để những khó khăn ban đầu này làm mình nản chí.
Khoảng hơn bảy giờ, những học trò đầu tiên của cô bắt đầu đến. Chúng là những đứa trẻ người H'Mông, đứa lớn dắt đứa nhỏ, gương mặt lấm lem nhưng đôi mắt thì to, tròn và đen láy, nhìn cô giáo mới với vẻ tò mò, rụt rè và một chút sợ sệt. Những bộ quần áo thổ cẩm sặc sỡ trên người chúng dường như là điểm sáng duy nhất trong khung cảnh núi đá xám xịt. Có vài đứa trẻ đi chân đất, đôi chân nhỏ dính đầy bùn đất nhưng bước đi lại thoăn thoắt, vững chãi đến lạ thường.
My mỉm cười thật tươi, dùng những câu tiếng phổ thông đơn giản nhất để chào hỏi. "Cô chào các em. Chào mừng các em đến với lớp học."
Bọn trẻ chỉ đứng đó, ngơ ngác nhìn cô, có đứa còn núp sau lưng anh chị mình. My nhận ra ngay rào cản lớn nhất của mình: ngôn ngữ. Hầu hết bọn trẻ đều không nói rành tiếng phổ thông. Tim cô chùng xuống một nhịp. Cô đã chuẩn bị giáo án, sách vở, nhưng lại chưa chuẩn bị cho thử thách này.
Không bỏ cuộc, My nhớ lại những gì mình đã đọc được. Cô bắt đầu dùng ngôn ngữ cơ thể. Cô chỉ vào mình, nói to và rõ: "Cô My." Rồi cô chỉ vào một em gái nhỏ đang bạo dạn nhìn cô, mỉm cười và hỏi: "Tên em?" Cô bé chỉ khúc khích cười rồi lại giấu mặt vào sau lưng bạn.
My chuyển sang một phương pháp khác. Cô lấy ra viên phấn, vẽ lên tấm bảng đen một bông hoa, một mặt trời, một ngôi nhà. Cô vừa vẽ vừa cố gắng phát âm thật chuẩn. Dần dần, sự kiên nhẫn và nụ cười ấm áp của cô cũng kéo được sự chú ý của bọn trẻ. Chúng bắt đầu lại gần hơn, những đôi mắt tò mò không còn sợ sệt nữa mà ánh lên vẻ thích thú. My bắt đầu dạy chúng một bài hát thiếu nhi đơn giản có kèm động tác tay chân. Tiếng hát còn ngọng nghịu, những động tác còn vụng về, nhưng tiếng cười giòn tan của lũ trẻ đã bắt đầu vang lên trong lớp học đơn sơ, xua đi cái lạnh lẽo của núi rừng.
Buổi học đầu tiên kết thúc trong sự mệt nhoài của Thảo My. Cô đã phải dùng hết năng lượng của mình để thu hút và giao tiếp với học trò. Khi đứa trẻ cuối cùng lí nhí chào cô rồi lon ton chạy về phía bản làng xa xa, My ngồi phịch xuống chiếc ghế giáo viên, cảm giác kiệt sức bao trùm. Thực tế khắc nghiệt hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng. Cô nhìn quanh lớp học trống trải, nhìn ra ngoài khung cửa sổ là những dãy núi đá im lìm, một nỗi cô đơn và tủi thân chợt dâng lên khiến sống mũi cô cay cay.
Từ một điểm cao trên đường tuần tra, Trung úy Phong lặng lẽ quan sát lớp học nhỏ từ xa qua ống nhòm. Anh đã đứng đó khá lâu. Anh thấy được sự bối rối ban đầu của cô giáo trẻ, thấy được nỗ lực không ngừng nghỉ của cô khi dùng đủ mọi cách để giao tiếp với bọn trẻ. Và anh cũng nghe được tiếng cười trong veo của lũ nhỏ vọng lại trong gió. Một nụ cười hiếm hoi lại nở trên gương mặt rắn rỏi của anh. Cô gái thành thị này, trông có vẻ mỏng manh yếu đuối, nhưng lại có một sự kiên trì và một trái tim thật ấm áp.
Ánh mắt anh dừng lại ở con dốc nhỏ dẫn từ điểm trường xuống con suối phía dưới. Anh biết, nguồn nước sinh hoạt duy nhất của trường và của cô giáo đều phải gánh từ con suối đó. Mỗi ngày, cô sẽ phải đi xuống con dốc trơn trượt đó vài bận để có nước dùng. Với một người không quen như cô, đó quả thực là một cực hình. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu người lính.
Chiều hôm đó, sau khi tan phiên tuần tra, Phong gọi thêm hai người chiến sĩ trẻ trong đồn. "Hai cậu lấy cho tôi mấy đoạn ống nhựa cũ và ít dụng cụ. Có việc cần làm."
Họ không hỏi nhiều, nhanh chóng làm theo lệnh anh. Phong dẫn họ đi theo một lối tắt, tìm đến một mạch nước ngầm nhỏ chảy ra từ khe núi, ở một vị trí cao hơn điểm trường. Nguồn nước này sạch hơn và ít người biết đến. Cả buổi chiều, ba người lính hì hục làm việc. Họ dùng những kỹ năng của người lính, đào một con mương nhỏ, nối những đoạn ống nhựa lại với nhau, khéo léo dẫn dòng nước mát lành từ khe núi về thẳng phía sau khu nhà công vụ của Thảo My. Họ còn cẩn thận làm một cái bệ xi măng nhỏ và một cái vòi đơn sơ để cô có thể hứng nước dễ dàng.
Mọi việc được thực hiện một cách lặng lẽ. Khi xong việc, trời cũng đã nhá nhem tối. Phong nhìn công trình "dã chiến" của mình, hài lòng gật đầu rồi cùng đồng đội rút về đồn, không để lại một lời nhắn.
Ngày hôm sau, khi Thảo My mệt mỏi xách hai chiếc xô rỗng, chuẩn bị cho công việc gánh nước hàng ngày, cô sững người khi thấy một dòng nước nhỏ đang chảy ra từ một cái vòi tự chế ngay sau nhà. Cô không tin vào mắt mình. Cô chạy lại, đưa tay hứng làn nước mát lạnh. Là thật! Nước sạch và trong vắt. Cô nhìn quanh, không thấy một bóng người, chỉ thấy những dấu chân còn mới trên nền đất ẩm. Cô không ngốc, cô biết chắc chắn là ai đã làm việc này.
Cả ngày hôm đó, tâm trạng của My vui vẻ lạ thường. Những khó khăn trong lớp học dường như cũng nhẹ bớt đi. Hình ảnh người lính biên phòng với gương mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt hiền lành cứ hiện lên trong tâm trí cô.
Chiều muộn, cô cố tình đi dạo loanh quanh khu vực gần đồn biên phòng, giả vờ như đang ngắm cảnh. Và như cô mong đợi, cô thấy Phong đang tưới một luống rau nhỏ trước sân đồn. Thấy My, anh hơi bất ngờ nhưng vẫn gật đầu chào.
My lí nhí đi lại gần, hai má hơi ửng hồng. "Trung úy Phong... cái... cái vòi nước ở trường... có phải là do anh và mọi người...?"
Phong gãi đầu, trông có chút bối rối, khác hẳn vẻ nghiêm nghị thường ngày. "À, không có gì đâu cô giáo. Tiện tay thôi. Mấy anh em ở đồn rảnh rỗi, thấy cô giáo đi lại vất vả quá nên giúp một tay. Có nước sạch cho cô và mấy đứa nhỏ dùng là tốt rồi."
"Không phải là tiện tay đâu ạ," My vội nói, giọng đầy vẻ cảm kích. "Nó... nó thật sự rất có ý nghĩa với em. Em... em không biết phải cảm ơn anh thế nào nữa."
Nói rồi, cô chìa ra một gói trà nhỏ. "Em có ít trà sen mang từ quê lên. Anh và mọi người nhận cho em vui. Chỉ là chút quà mọn thôi ạ."
Phong định từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt chân thành và mong đợi của cô giáo trẻ, anh lại không nỡ. Anh nhận lấy gói trà, bàn tay to lớn, thô ráp của anh vô tình chạm nhẹ vào những ngón tay mảnh mai của cô. Một luồng điện nhẹ dường như chạy qua cả hai người.
"Vậy... tôi cảm ơn cô giáo," anh nói, giọng vẫn đều đều nhưng ánh mắt đã ấm áp hơn.
Họ đứng đó một lúc, giữa hoàng hôn tím biếc của núi rừng, không nói thêm gì nữa nhưng dường như cả hai đều hiểu. Một sự kết nối vô hình, mộc mạc và chân thành, đã được hình thành giữa họ. Tựa như một mầm xanh nhỏ, vừa tìm thấy một kẽ nứt trên phiến đá khô cằn để bắt đầu vươn mình lên, đón lấy ánh mặt trời.