hoa rơi trên thành vân

Chương 2: Khách qua đường mang họa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, mưa đã tạnh. Ánh dương buổi sớm soi qua tầng mây xám, rải xuống kinh thành một lớp vàng nhạt mờ ảo. Những vũng nước còn đọng lại trên con đường lát đá, phản chiếu bóng người qua lại tấp nập. Không ai biết rằng, đêm qua, trong bóng tối và cơn mưa, đã có một trận truy sát đẫm máu xảy ra ngay trong lòng kinh thành.

Trong ngôi miếu hoang, ngọn lửa nhỏ dần tàn, khói mỏng bay lững lờ. Lâm Tố Như ngồi dựa lưng vào pho tượng cũ kỹ, mái tóc đen dài rối bời vương mùi khói. Đêm qua, nàng gần như không ngủ, vừa lo lắng vừa cảnh giác.

Nam nhân được nàng cứu vẫn hôn mê, sắc mặt nhợt nhạt. Vết thương nơi vai đã được băng bó tạm thời nhưng máu thấm đỏ băng vải, chứng tỏ vết thương sâu đến mức đáng sợ. Hắn hẳn là người mang thân phận bất phàm, nếu không đã chẳng có nhiều kẻ liều chết truy sát đến vậy.

Tố Như thở dài, trong lòng dấy lên trăm mối băn khoăn. Đúng lúc nàng định ra ngoài tìm thêm dược liệu cầm máu, từ xa bỗng vang lên tiếng bước chân và tiếng hô lớn.

“Bao vây nơi này! Không để bất cứ ai trốn thoát!”

Tim Tố Như chợt thắt lại. Nàng nhìn quanh miếu hoang, lập tức kéo tấm vải rách phủ lên người hắn, giấu trong góc tối sau pho tượng. Sau đó, nàng bình tĩnh đứng dậy, phủi áo, bước ra cửa.

Ngay khi nàng vừa ló ra, hàng chục quan binh đã giương giáo chỉa thẳng, ánh thép lạnh loáng. Đứng đầu là một viên quan mặc giáp bạc, ánh mắt sắc bén, gương mặt nghiêm nghị.

“Người trong miếu kia! Ngươi là ai? Vì sao đêm qua có kẻ bị truy sát, lại xuất hiện dấu vết trốn vào đây?”

Tố Như khẽ cau mày. Nàng hiểu tình thế lúc này rất nguy hiểm – chỉ một lời sơ sẩy cũng đủ khiến nàng bị nghi oan.

Nàng cúi người hành lễ, giọng bình tĩnh:

“Tiểu nữ họ Lâm, là con gái của Tướng quân Lâm Dũng. Đêm qua mưa lớn, tiểu nữ vô tình lạc đường, trú tạm nơi miếu hoang này, tuyệt nhiên không biết chuyện gì khác.”

Đám binh lính xôn xao. Nghe đến tên Tướng quân Lâm Dũng, ai nấy đều kiêng dè. Nhưng vị quan giáp bạc vẫn không buông tha, ánh mắt sắc lạnh quét khắp người nàng:

“Tiểu thư phủ Tướng quân? Hừ, càng đáng nghi! Đêm qua có kẻ mưu đồ ám sát hoàng thất, chúng ta truy theo vết máu đến tận nơi này. Nếu ngươi không liên quan, sao lại đúng lúc ở đây?”

Tố Như khẽ mím môi. Nàng biết dù mình có biện minh thế nào, người ta cũng khó tin. Huống hồ, trong miếu thực sự đang giấu một kẻ bị thương.

Viên quan vung tay ra lệnh:

“Bắt lại! Áp giải về phủ thẩm tra!”

Ngay lập tức, hai binh lính tiến lên. Tiểu nha hoàn đi theo Tố Như từ đêm qua vội kêu lên:

“Không được! Đây là tiểu thư nhà Tướng quân, các ngươi…”

“Im miệng!” – tên lính quát lớn, ép nàng ta sang một bên.

Tố Như giữ bình tĩnh, đôi mắt trong trẻo ánh lên vẻ kiêu hãnh. Nàng ngẩng đầu, giọng rành rọt:

“Ta sẽ theo các ngươi. Nhưng nếu dám bất kính, đừng trách phủ Tướng quân hỏi tội.”

Viên quan thoáng chần chừ, nhưng vẫn hạ lệnh trói tay nàng. Tố Như không phản kháng, lẳng lặng để họ dẫn đi. Trước khi rời khỏi miếu, nàng liếc mắt nhìn thoáng qua góc tối nơi nam nhân kia đang ẩn. Trong lòng nàng thầm nghĩ: Ta đã liều cứu ngươi, giờ chỉ mong ngươi biết giữ lấy mạng sống.

Phủ Doanh Bộ – nơi chuyên xét xử án lớn trong kinh thành.

Tố Như bị đưa đến một gian đại sảnh u ám, bốn phía lính gác nghiêm ngặt. Trên công đường, quan chấp sự râu dài uy nghi ngồi ghế chủ thẩm, ánh mắt đầy dò xét.

“Ngươi là Lâm Tố Như?” – giọng ông ta trầm trầm.

“Vâng, là tiểu nữ.”

“Đêm qua, chúng ta truy theo thích khách thì mất dấu tại ngôi miếu hoang. Sáng nay lại tìm thấy ngươi trú tại đó. Ngươi có gì biện bạch?”

Tố Như vẫn giữ giọng bình tĩnh, kể lại việc mình lạc đường giữa mưa lớn, phải trú tạm nơi miếu.

Quan chủ thẩm vuốt râu, ánh mắt không đổi:

“Lời nói một phía, khó lòng tin được. Người đâu, lục soát miếu hoang kia, xem có dấu vết gì.”

Một lát sau, lính trở về báo cáo:

“Bẩm đại nhân, trong miếu có vết máu loang lổ, tựa hồ có kẻ bị thương từng ẩn náu.”

Cả sảnh xôn xao. Quan chủ thẩm đập bàn:

“Rõ ràng là ngươi che giấu thích khách! Tội này nếu thành thật, cả phủ Tướng quân cũng khó bảo toàn!”

Nghe vậy, tim Tố Như thoáng run. Nhưng nàng không để lộ vẻ sợ hãi, ánh mắt kiên nghị:

“Đại nhân, tiểu nữ không hề biết trong miếu có ai. Đêm qua mưa gió tối tăm, ta chỉ ngồi trong góc để tránh mưa, đâu thấy dấu vết gì. Nếu thật sự có kẻ bị thương, có lẽ hắn ta đã rời đi từ sớm. Xin đại nhân minh xét, chớ vội vu oan.”

Đúng lúc ấy, một giọng nói uy nghi từ ngoài vang lên:

“Bản vương muốn xem thử, là ai dám cả gan bắt giữ tiểu thư phủ Tướng quân?”

Tiếng bước chân vang lên dõng dạc. Mọi người đồng loạt quỳ xuống:

“Tham kiến Thất vương gia!”

Tố Như ngẩng đầu, tim khẽ run. Người bước vào chính là nam nhân nàng đã cứu đêm qua! Nhưng lúc này, hắn khoác trên mình áo bào gấm đen thêu kim tuyến, dung nhan tuấn mỹ, khí thế uy nghi, không còn chút dấu vết của kẻ bị thương.

Đôi mắt đen sâu thẳm của hắn quét qua, cuối cùng dừng lại nơi Tố Như. Khóe môi nhếch nhẹ, như nụ cười nhưng lại chẳng hề ấm áp.

“Là ai dám động đến người của bản vương?” – giọng hắn trầm thấp, vang vọng khắp đại sảnh.

Quan chủ thẩm hoảng hốt quỳ rạp:

“Bẩm vương gia… tiểu nữ này bị nghi giấu thích khách…”

“Thích khách?” – hắn bật cười khẽ, nụ cười đầy uy quyền. – “Đêm qua chính bản vương bị tập kích. Nếu không có vị tiểu thư này cứu giúp, bản vương e đã mất mạng. Các ngươi lại dám bắt nàng, chẳng phải tội khi quân sao?”

Cả công đường rúng động. Quan chủ thẩm run rẩy:

“Thì ra… chính là vương gia…”

“Còn không mau thả người?” – ánh mắt hắn lóe lên sự lạnh lẽo.

Ngay lập tức, lính áp giải vội tháo dây trói cho Tố Như.

Nàng đứng dậy, khẽ cúi đầu. Trong lòng nàng hỗn loạn: Hắn… là vương gia? Hóa ra người ta cứu đêm qua không phải kẻ thường, mà là hoàng tử thân vương…

Hắn chậm rãi bước tới gần, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng, giọng khẽ:

“Tố Như, nợ cứu mạng này, bản vương sẽ ghi nhớ.”

Ánh nhìn ấy khiến tim nàng đập nhanh, nhưng nàng vẫn giữ lễ, khẽ đáp:

“Vương gia nói quá lời. Tiểu nữ chỉ làm theo lương tâm, không cầu báo đáp.”

Khóe môi hắn nhếch lên, thấp giọng thì thầm chỉ đủ nàng nghe:

“Đừng vội. Một khi đã dính đến bản vương… e rằng nàng khó mà rút lui được.”

Lời nói ấy như một dự báo, gieo xuống lòng Tố Như một dự cảm bất an. Nàng không biết, chỉ vì đêm mưa ấy, nàng đã vô tình bước vào vòng xoáy quyền mưu và tình ái, không thể quay đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×