hoa rơi trên thành vân

Chương 3: Người trong bóng tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau biến cố ở phủ Doanh Bộ, tin tức nhanh chóng lan khắp kinh thành:

Thất vương gia Tạ Dạ Hàn – người vốn nổi tiếng lạnh lùng, ít khi lộ diện, đêm qua bị ám sát ngay trong lòng kinh thành. May mắn thay, có một nữ tử xuất hiện kịp thời cứu giúp, nhờ vậy mà vương gia thoát nạn. Nữ tử ấy không ai khác chính là Lâm Tố Như, con gái phủ Tướng quân.

Tin tức này giống như cơn gió mạnh, chỉ trong một buổi sáng đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ. Người thì ngạc nhiên, người thì hoài nghi, lại có kẻ mỉm cười đầy ẩn ý. Trong triều đình, không ai không biết Thất vương gia chính là một trong những ứng cử viên có khả năng tranh đoạt ngôi vị. Việc hắn bị tập kích hiển nhiên là một hồi chuông báo hiệu sóng ngầm sắp dậy.

Tại phủ Tướng quân.

Tố Như trở về, còn chưa kịp thay bộ xiêm y dính bụi, đã nghe tiếng quát giận dữ vang lên từ đại sảnh:

“Tố Như! Con có biết hôm nay con đã gây họa lớn thế nào không?”

Người nói chính là phụ thân nàng – Tướng quân Lâm Dũng, một vị võ tướng chinh chiến sa trường, tính tình nghiêm khắc.

Tố Như cúi đầu, nhẹ giọng:

“Phụ thân, con chỉ thấy người bị thương thì thuận tay cứu giúp. Không ngờ lại là vương gia…”

“Thuận tay?” – Lâm Dũng đập mạnh bàn, ánh mắt như lưỡi đao. – “Con nghĩ trong triều này có ai đủ tư cách ‘thuận tay’ cứu vương gia sao? Con có biết một khi đã dính vào hắn, cả phủ chúng ta cũng khó lòng yên ổn?”

Tố Như siết chặt tay áo, nhưng ánh mắt nàng vẫn kiên định:

“Phụ thân, hài nhi biết rõ. Nhưng… nếu hôm qua con khoanh tay đứng nhìn, e rằng cả đời này cũng không yên lòng.”

Lâm Dũng lặng im một lúc, ánh mắt phức tạp. Dù ngoài miệng trách mắng, trong thâm tâm ông hiểu rất rõ con gái mình là người lương thiện, quật cường. Sau cùng, ông chỉ hạ giọng dặn dò:

“Con phải cẩn trọng. Trong triều bây giờ, gió mây khó lường. Thất vương gia không phải kẻ đơn giản, con đừng để cảm tình chi phối.”

Tố Như khẽ gật đầu. Nàng biết phụ thân lo lắng điều gì, nhưng trong lòng vẫn còn vương vấn ánh mắt sâu thẳm của hắn lúc rời phủ Doanh Bộ.

Chiều hôm đó, khi nàng còn chưa kịp nghỉ ngơi, bên ngoài đã có người đến.

“Tiểu thư, phủ Thất vương gia gửi thiệp mời.” – nha hoàn bưng vào một tấm thiệp thêu vàng, trang trọng đến mức khó từ chối.

Tố Như khẽ chau mày. Nàng biết, từ khoảnh khắc đêm mưa ấy, mình đã không còn đường rút lui.

Phủ Thất vương gia.

Trong đại sảnh, ánh nến lung linh soi rõ dáng người cao lớn đang ngồi uy nghi trên ghế chủ vị. Tạ Dạ Hàn mặc trường bào đen, gương mặt sắc lạnh như băng tuyết, khí thế toát ra khiến kẻ khác phải cúi đầu.

Khi Tố Như được đưa vào, hắn khẽ ngẩng đầu. Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn nàng, như xoáy thẳng vào tận tâm can.

“Ngồi đi.” – hắn ra lệnh, giọng trầm khàn.

Nàng ngồi xuống, giữ lễ phép, ánh mắt không hề tránh né.

“Ngươi biết tại sao ta gọi ngươi đến không?” – hắn nhướng mày hỏi.

“Vương gia muốn cảm tạ ta?” – Tố Như đáp, giọng thản nhiên.

Khóe môi hắn khẽ cong, ánh nhìn thoáng hiện nét cười:

“Thông minh. Nhưng không chỉ thế. Ngươi đã cứu ta, tức là đã bị cuốn vào ván cờ này. Người trong bóng tối sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.”

Tố Như khẽ chấn động.

“Người trong bóng tối?”

Ánh mắt Tạ Dạ Hàn sắc như lưỡi kiếm:

“Kẻ đứng sau vụ ám sát ta. Hắn giấu mặt, tung ra hắc y nhân khắp kinh thành. Hôm đó ngươi có mặt, chắc chắn đã bị chúng để mắt. Nếu để mặc ngươi rời đi, e rằng ngươi khó giữ được mạng sống.”

Câu nói của hắn như một nhát dao lạnh lẽo, chém thẳng vào lòng nàng. Nàng vô thức nắm chặt bàn tay, nhưng vẫn giữ bình tĩnh:

“Vậy vương gia định xử trí ta thế nào? Giết người diệt khẩu để ta không tiết lộ bí mật?”

Ánh mắt hắn thoáng lóe lên sự thú vị, rồi bật cười khẽ:

“Ngươi nghĩ ta là loại người ấy?”

Tố Như không đáp, chỉ yên lặng nhìn hắn.

Tạ Dạ Hàn nghiêng người về phía trước, giọng thấp mà chắc:

“Ta gọi ngươi đến đây… để bảo hộ ngươi. Từ nay, ngươi sẽ ở dưới sự che chở của bản vương. Người trong bóng tối muốn động đến ngươi, phải bước qua xác ta trước.”

Tim Tố Như khẽ run. Lời hắn giống như lời thề sắt đá, vừa khiến người ta an lòng, lại vừa nguy hiểm khôn lường.

Nàng khẽ đáp:

“Ta chỉ là một nữ tử bình thường, không đáng để vương gia hao tâm tổn sức.”

“Không.” – hắn lắc đầu, ánh mắt sắc bén. – “Ngươi cứu ta một mạng. Bản vương chưa từng nợ ai, càng không để một nữ tử yếu đuối đơn độc đối mặt với gió bão.”

Trong khoảnh khắc ấy, Tố Như bỗng nhận ra sau vẻ lạnh lùng của hắn là một sự kiêu hãnh bất khuất. Một kẻ như hắn, khi đã nói ra, sẽ không dễ dàng đổi ý.

Đêm hôm đó, khi Tố Như trở về, nàng phát hiện ngoài phủ đã có người bí mật theo dõi. Dù giả vờ thản nhiên, nhưng trong lòng nàng biết rõ: người trong bóng tối đã bắt đầu hành động.

Trong căn phòng tĩnh lặng, nàng đứng trước gương đồng, nhìn gương mặt mình phản chiếu. Trong đôi mắt ấy, vừa có lo âu, vừa có quyết tâm.

“Đêm mưa ấy, ta đã không quay đầu. Vậy thì từ nay, chỉ có thể bước tiếp…”

Ngoài kia, ánh trăng bị mây đen che lấp. Một bóng người áo choàng dài ẩn hiện trên mái ngói, đôi mắt sáng lạnh nhìn về phía phủ Tướng quân, nụ cười thâm hiểm hiện rõ nơi khóe môi.

“Lâm Tố Như… xem ra ngươi đã trở thành quân cờ thú vị trong ván cờ này rồi.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×