Trời đã sang cuối xuân, tiết trời ấm áp nhưng vẫn còn vương chút se lạnh. Sau ba ngày giam giữ, cuối cùng Lạc Yên cũng được thả ra khỏi nhà lao của phủ Thừa tướng. Nàng vốn chỉ là một tiểu thư khuê các, nhưng ba ngày ấy đã khiến nàng nếm trải mùi vị cay đắng của tù nhân.
Tin tức nàng bị nghi là thích khách đã nhanh chóng lan khắp kinh thành. Người người bàn tán, kẻ mỉa mai, người chờ xem trò vui. Nhưng chẳng mấy chốc, sự thật được vạch rõ: Lạc Yên chỉ là người vô tình bị cuốn vào vụ ám sát hoàng tử. Dù vậy, những lời thị phi vẫn như dao cắt vào lòng, nàng chỉ biết im lặng chịu đựng.
Khi trở về, phủ Tướng quân nghiêm ngặt như thành trì. Hàng hiên trải thảm đỏ, cờ xí tung bay, thị vệ đứng thẳng tắp, oai nghiêm không kém gì hoàng cung. Tướng quân Lạc Hành – phụ thân nàng, vốn là trấn quốc đại tướng, từ biên ải trở về mới chỉ mấy tháng nay. Ông nổi tiếng là người nghiêm khắc, tính tình cứng rắn, yêu thương con nhưng chưa từng để lộ ra ngoài.
“Tiểu thư đã về!” – Tiểu nha hoàn A Hoàn vừa thấy bóng dáng Lạc Yên bước vào, vội reo lên mừng rỡ.
Lạc Yên nở nụ cười nhạt, đôi mắt vẫn còn vết mệt mỏi. Nàng chưa kịp đáp lời thì từ đại sảnh đã vọng ra giọng nói uy nghiêm:
“Đem nó vào đây.”
Cả phủ thoáng im phăng phắc. Lạc Yên ngước mắt nhìn, khẽ thở dài rồi chỉnh lại y phục, bước từng bước vào trong.
Trong chính sảnh, Tướng quân Lạc Hành đang ngồi ngay ngắn trên ghế chủ tọa, ánh mắt sắc bén như gươm. Bên cạnh ông là phu nhân – mẹ nàng, dáng vẻ lo lắng không yên.
“Yên nhi, con… con có sao không?” – phu nhân bật dậy, tiến tới nắm tay con gái, vừa nhìn thấy gương mặt tiều tụy của nàng thì nước mắt đã lưng tròng.
Lạc Hành chau mày:
“Được rồi, phu nhân. Nữ nhi của ta dù thế nào cũng phải cứng cỏi. Chuyện lần này là bài học cho nó.”
Lạc Yên cúi đầu:
“Phụ thân trách phạt, nữ nhi không dám oán.”
Ông im lặng một thoáng, rồi mới cất giọng:
“Con là con gái Tướng quân phủ, danh dự một nhà không thể bị vấy bẩn. May mà Hoàng tử Tĩnh Vương đã minh oan cho con. Nếu không, cho dù con có kêu trời cũng khó thoát. Con nên nhớ: bước vào vòng xoáy quyền mưu, một chút sơ hở cũng đủ vạn kiếp bất phục.”
Nghe vậy, lòng Lạc Yên thoáng run lên. Cái tên ấy – Tĩnh Vương, người mà nàng tình cờ gặp trong đêm mưa, người đã ra tay cứu nàng khỏi tội chết.
“Phụ thân,” nàng ngập ngừng, “người ấy vì sao lại giúp con?”
Tướng quân nhìn sâu vào mắt con gái, ánh nhìn pha lẫn chút suy tư:
“Người ấy có ý riêng. Nhưng nhớ lấy, không ai giúp không mà không cầu lợi. Con còn non nớt, đừng để bị lợi dụng.”
Lạc Yên khẽ mím môi. Trong lòng nàng, bóng hình nam nhân ấy lại hiện lên, lạnh lùng nhưng ánh mắt sâu thẳm như chứa đựng điều gì không thể nói ra.
Những ngày sau, nàng ít ra ngoài, chỉ quanh quẩn trong hoa viên phủ. Phủ Tướng quân rộng lớn, vườn đào phía sau nổi tiếng khắp kinh thành. Mỗi độ xuân về, hoa đào nở rực hồng, hương thơm ngào ngạt. Lạc Yên vốn yêu thích cảnh sắc ấy, thường ngồi dưới tán đào mà đàn khúc “Xuân Vân”.
Một buổi chiều, khi nàng đang cầm đàn gảy nhẹ, thì nghe thấy tiếng bước chân vọng lại. Nàng quay đầu, bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.
“Là… người?” – giọng nàng thoáng run.
Nam nhân ấy khoác cẩm bào xanh thẫm, thần thái tuấn dật, ánh mắt sắc như gươm. Không ai khác, chính là Tĩnh Vương – Lạc Tĩnh.
Nàng vội đứng dậy, hành lễ:
“Thần nữ bái kiến Vương gia.”
Hắn khoát tay, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt:
“Không cần đa lễ. Bổn vương vốn đến để tạ tội, vì liên lụy tiểu thư mà khiến nàng chịu khổ ba ngày.”
Nghe vậy, tim nàng khẽ nhói. Hóa ra, hắn đã biết hết.
“Vương gia nói đùa. Nếu không có người, e rằng thần nữ đã sớm không giữ nổi tính mạng.” – Nàng đáp nhẹ.
Ánh mắt hắn lướt qua cây đàn trong tay nàng:
“Khúc vừa rồi… chính là Xuân Vân sao?”
Lạc Yên khẽ gật:
“Là khúc mẫu thân từng dạy. Chỉ để giải khuây, không dám để Vương gia chê cười.”
“Không.” – hắn khẽ lắc đầu, đôi mắt trầm ngâm – “Khúc nhạc ấy, hợp với người. Trong thanh âm có nỗi buồn, nhưng ẩn giấu cả niềm hy vọng.”
Lạc Yên thoáng đỏ mặt, không ngờ hắn lại tinh tế đến thế.
Khoảnh khắc ấy, gió xuân thoảng qua, cánh đào rơi đầy trong gió. Một cánh đào rơi xuống vai áo nàng, rồi lại khẽ bay về phía hắn. Ánh mắt hai người chạm nhau, trong thoáng chốc, không ai lên tiếng.
Cuộc gặp gỡ ở vườn đào chỉ thoáng qua, nhưng đã gieo vào lòng Lạc Yên những gợn sóng lạ thường. Nàng không rõ cảm xúc ấy là gì – chỉ biết, từ hôm đó, khúc “Xuân Vân” nàng đàn mỗi ngày đều dường như chứa thêm một nỗi niềm.
Còn Tĩnh Vương, sau khi rời phủ Tướng quân, trên đường trở về cung điện, ánh mắt hắn vẫn thoáng vương chút suy tư. Người con gái ấy, khí chất trong sáng, đôi mắt kiên cường, khác hẳn những nữ tử mà hắn từng gặp nơi cung đình xa hoa.
Hắn khẽ cười, tự nhủ:
“Có lẽ, đây mới chỉ là khởi đầu…”