hoa rơi trên thành vân

Chương 5: Cuộc gặp trong vườn đào


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Vườn đào của phủ Tướng quân nổi tiếng khắp kinh thành. Người ta nói, trong kinh chỉ có hai nơi hoa đào nở đẹp nhất: một là ngự hoa viên trong cung, hai là đào viên phủ Tướng quân. Nơi này vốn do mẫu thân Lạc Yên yêu thích mà tự tay cho người chăm bón, từng gốc cây đều được trồng từ năm nàng còn nhỏ.

Đến nay, mỗi khi xuân sang, cả một mảng trời hồng phấn trải dài, cánh hoa rơi xuống từng phiến gạch, tạo thành cảnh sắc như tiên cảnh. Nhưng với Lạc Yên, đây không chỉ là hoa, mà là kỷ niệm. Ngày còn thơ bé, mẫu thân thường dắt tay nàng ngồi dưới tán đào, dạy nàng đàn, dạy nàng thơ. Sau khi mẫu thân lâm bệnh nặng rồi qua đời, nàng vẫn thường tới đây, coi đó như nơi giữ chút hơi ấm cuối cùng của người.

Hôm nay, cũng như mọi ngày, nàng bưng đàn ra ngồi bên chiếc bàn đá, ngón tay khẽ gảy. Tiếng đàn trong trẻo vang lên, xen lẫn tiếng gió thổi qua cánh hoa rơi. Đột nhiên, tiếng bước chân vang lên phía xa.

Nàng ngẩng đầu, đôi mắt thoáng ngạc nhiên:

“Vương gia?”

Đúng vậy. Người vừa xuất hiện, không ai khác chính là Tĩnh Vương. Hắn khoác trên mình cẩm bào xanh thẫm, dáng người cao lớn, gương mặt lạnh nhạt, khí chất cao ngạo mà khó gần. Ánh mắt hắn khi nhìn nàng lại ánh lên chút gì đó khó tả, như mang theo một tia ấm áp hiếm hoi.

“Tiểu thư vẫn nhớ gảy khúc Xuân Vân sao?” – Hắn chậm rãi bước đến, giọng nói trầm thấp, khẽ vang giữa vườn đào tĩnh lặng.

Lạc Yên khẽ cúi đầu:

“Đây là khúc nhạc mẫu thân từng dạy. Mỗi khi gảy, thần nữ như còn thấy người ở bên.”

Trong lời nói thoáng chút bi thương. Hắn nhìn nàng, ánh mắt chợt mềm lại.

“Người mất không thể quay về, nhưng chí của họ vẫn còn trong con cái. Tiểu thư… không nên để nỗi buồn trói buộc bản thân.”

Lạc Yên hơi ngẩn ra, nàng không nghĩ một nam nhân lạnh lùng như hắn lại nói ra câu ấy. Một lát sau, nàng khẽ mỉm cười, nụ cười dịu dàng nhưng vẫn có nét kiên cường:

“Đa tạ Vương gia nhắc nhở.”

Gió xuân khẽ thổi, cánh đào rơi lả tả. Hai người im lặng ngồi bên bàn đá, giữa không gian chỉ có tiếng gió và tiếng đàn ngân nga. Không ai ngờ, một khung cảnh yên bình thế này lại xuất hiện giữa cơn sóng ngầm sắp nổi nơi triều đình.

Tĩnh Vương bất chợt hỏi:

“Tiểu thư có biết, vì sao đêm đó nàng bị cuốn vào vụ ám sát?”

Lạc Yên thoáng sững người. Nàng đã từng suy nghĩ rất nhiều, nhưng chưa bao giờ tìm được câu trả lời.

“Nữ nhi chỉ là một tiểu thư trong khuê các, chưa từng kết thù với ai. Vì sao lại bị cuốn vào, thần nữ… thực sự không hiểu.”

Ánh mắt hắn thoáng trầm xuống, như đang cân nhắc điều gì, cuối cùng mới cất giọng:

“Có lẽ, không phải nàng bị cuốn vào. Mà là có kẻ cố tình đẩy nàng vào.”

Trái tim Lạc Yên run lên. Nàng ngẩng đầu, nhìn hắn với ánh mắt hoang mang:

“Vương gia nói vậy… nghĩa là sao?”

Hắn không trả lời ngay. Đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn thẳng vào nàng, rồi khẽ thở dài:

“Trong triều, không thiếu kẻ muốn nhắm vào Tướng quân phủ. Thân là con gái độc nhất của Tướng quân, nàng… không thể nào vô can.”

Nàng nghe mà cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Bao năm nay, nàng chỉ sống như một nữ tử khuê các bình thường, đâu ngờ cái danh con gái Tướng quân lại trở thành mối nguy.

“Ý Vương gia là… vụ ám sát đêm đó, thực ra là một màn cạm bẫy, nhằm bôi nhọ Tướng quân phủ?” – Nàng khẽ hỏi, giọng run run.

Hắn gật nhẹ đầu:

“Bổn vương cũng chưa nắm được chứng cứ rõ ràng, nhưng trực giác cho ta biết, đây chỉ mới là khởi đầu. Tiểu thư, nàng phải cẩn trọng.”

Lạc Yên lặng thinh. Trong lòng nàng dấy lên một cảm giác bất an khó tả.

Câu chuyện của họ chưa kịp kết thúc thì từ phía xa đã vang lên tiếng bước chân vội vã. Một bóng dáng chạy tới – chính là A Hoàn, nha hoàn thân cận của Lạc Yên.

“Tiểu thư! Không xong rồi! Ngoài cổng phủ… có người đến gây sự!”

Lạc Yên cau mày:

“Là ai?”

A Hoàn thở hổn hển, đáp:

“Là thế tử phủ Thừa tướng. Hắn nói… muốn đòi công bằng cho việc tiểu thư từng bị giam giữ ba ngày. Hắn nói tiểu thư có tội, không xứng trong sạch mà bước ra ngoài!”

Nghe đến đó, sắc mặt Lạc Yên biến đổi. Thế tử phủ Thừa tướng – chính là kẻ nổi tiếng kiêu căng, ỷ thế quyền lực. Hắn luôn có hiềm khích với Tướng quân phủ. Việc nàng bị giam giữ vốn là trò cười trong mắt thiên hạ, giờ hắn lại đến gây sự, chẳng khác nào muốn bôi nhọ danh dự nàng thêm một lần nữa.

Tĩnh Vương đứng dậy, ánh mắt thoáng ánh lên sự lạnh lùng:

“Hóa ra, không cần tìm lâu. Kẻ muốn bôi nhọ danh dự nàng đã tự mình lộ diện.”

Trước đại môn phủ Tướng quân, thế tử Thừa tướng – Lý Kính – đang đứng chống nạnh, giọng điệu khinh khỉnh:

“Lạc Yên tiểu thư, thân là con gái Tướng quân, lại bị giam giữ ba ngày trong ngục, giờ còn dám vác mặt ra ngoài sao? Ta thấy, người như vậy cũng chẳng khác gì hạng kỹ nữ ngoài chợ!”

Lời vừa dứt, đám người đi theo hắn cười phá lên, ánh mắt dồn về phía cổng phủ đầy chế nhạo.

Lạc Yên vừa bước ra, khuôn mặt nàng bình tĩnh nhưng đôi mắt sáng rực. Nàng cất giọng lạnh lùng:

“Thế tử ăn nói cần giữ mồm giữ miệng. Chuyện ta bị giam giữ đã có Tĩnh Vương minh oan. Nếu thế tử không tin, chẳng khác nào coi thường mệnh lệnh hoàng gia.”

Lý Kính thoáng sững lại, nhưng rồi nhanh chóng gằn giọng:

“Hừ, cho dù là Tĩnh Vương thì cũng không thể che giấu được sự thật. Trong mắt thiên hạ, ngươi đã mang vết nhơ. Một nữ tử ô nhục như ngươi, sớm muộn cũng khiến cả Tướng quân phủ mất mặt!”

Lời lẽ cay độc ấy như nhát dao đâm thẳng vào lòng. Nhưng Lạc Yên không yếu đuối, nàng ngẩng cao đầu, ánh mắt kiên cường:

“Ta mang danh Tướng quân phủ, thà chết cũng không để ai bôi nhọ. Còn như kẻ nào cố tình bịa đặt, sớm muộn gì trời cũng trừng phạt.”

Lời nói của nàng vang vọng, khiến đám đông xôn xao. Ngay lúc ấy, một giọng nói trầm thấp, uy nghiêm vang lên:

“Thế tử, lời này… ngươi dám nói trước mặt bổn vương sao?”

Mọi người lập tức quay lại. Tĩnh Vương khoan thai bước ra từ trong phủ, ánh mắt lạnh lùng, uy thế như ngọn núi đè nặng. Lý Kính thoáng tái mặt, tim run lên. Dù hắn có kiêu căng thế nào, cũng không dám đối đầu trực diện với Tĩnh Vương.

“Vương… Vương gia!” – hắn lắp bắp, cúi đầu.

Tĩnh Vương lạnh nhạt:

“Danh dự Tướng quân phủ, không đến lượt một thế tử như ngươi tùy tiện sỉ nhục. Nếu ngươi còn tái phạm, đừng trách bổn vương không nể tình.”

Không khí im phăng phắc. Lý Kính mặt trắng bệch, đành cắn răng rút lui, để lại sau lưng tiếng xì xào của dân chúng.

Trận gây sự ấy kết thúc, nhưng trong lòng Lạc Yên lại gợn lên sóng ngầm. Nàng hiểu, từ đây mọi chuyện sẽ không còn yên ổn. Sự tồn tại của nàng đã vô tình trở thành tâm điểm cho kẻ khác lợi dụng, để công kích cả phủ Tướng quân.

Đêm đó, khi trở về phòng, nàng ngồi dưới ngọn đèn dầu leo lét, khẽ tự nhủ:

“Có lẽ… ta không thể mãi là một tiểu thư bình thường nữa rồi.”

Ánh mắt nàng ánh lên kiên định. Ngoài khung cửa sổ, trăng treo lơ lửng, soi rọi xuống vườn đào đang rơi lả tả những cánh hồng phấn, như minh chứng cho một khởi đầu đầy giông bão.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×