hoa rơi trên thành vân

Chương 7: Sóng ngầm trong phủ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng trong phủ Tướng quân vẫn yên bình như mọi khi. Ánh nắng xuân xuyên qua tán lá xanh, rọi xuống những con đường lát đá sạch bóng. Từ xa, tiếng chim hót vang vọng, tạo nên một bức tranh thanh bình tưởng như không chút gợn sóng. Nhưng trong sâu thẳm lòng người, chẳng ai có thể ngờ rằng, sóng ngầm đang từng bước hình thành.

Lạc Yên ngồi bên bàn trang điểm, đôi tay khẽ vuốt mái tóc đen mượt, nhưng ánh mắt lại không hề tập trung. Từ hôm gặp Tĩnh Vương ở vườn đào, tâm trí nàng chưa một lần yên ổn. Hình ảnh nam nhân ấy cứ chập chờn trong đầu, đôi lúc khiến nàng hoảng hốt, đôi lúc lại khiến trái tim khẽ run lên.

“Nếu phụ thân biết ta nghĩ đến người ấy, liệu có trách phạt hay không?” – nàng tự nhủ, rồi bất giác cắn nhẹ môi.

Đúng lúc này, A Hoàn vội vã chạy vào, gương mặt lo lắng:

“Tiểu thư, trong phủ… trong phủ xảy ra chuyện rồi!”

Lạc Yên giật mình, vội hỏi:

“Chuyện gì? Bình tĩnh nói rõ.”

A Hoàn hạ giọng:

“Nghe nói nhị tiểu thư Lạc Ngọc đã tố cáo trước mặt phu nhân, nói rằng hôm qua có kẻ lạ lẻn vào vườn sau. Hơn nữa, bóng dáng rất giống… giống tiểu thư người đang gặp gỡ nam nhân lạ mặt!”

Tim Lạc Yên khẽ thắt lại. Nàng hiểu ngay, người bị ám chỉ chính là Tĩnh Vương. Nhưng việc này nếu truyền ra, e rằng không chỉ danh dự nàng bị hủy hoại, mà ngay cả phủ Tướng quân cũng bị liên lụy.

“Lạc Ngọc…” – nàng lẩm bẩm – “quả nhiên là muội ấy.”

Trong chính sảnh, Lạc Ngọc đang quỳ, gương mặt ẩn sau lớp trang điểm tinh tế, đôi mắt long lanh chứa đầy vẻ uất ức. Bên cạnh, phu nhân ngồi trầm ngâm, còn Tướng quân Lạc Hành thì sắc mặt âm trầm.

“Phụ thân, mẫu thân,” Lạc Ngọc nghẹn giọng, “nữ nhi chỉ là vì lo lắng cho thanh danh của tỷ tỷ mà mới nói ra. Nếu không, người khác biết được, chẳng phải sẽ cười nhạo cả phủ Tướng quân sao?”

Phu nhân chau mày:

“Ngọc nhi, con nói thật chứ? Thấy rõ tận mắt?”

Lạc Ngọc cúi đầu:

“Con… con chỉ thấy bóng dáng mờ ảo trong vườn đào, nhưng dáng người giống hệt tỷ tỷ. Người ấy còn đàn khúc nhạc, chính là khúc Xuân Vân mà tỷ tỷ thường gảy. Con không dám chắc, nhưng sợ lỡ như…”

Lạc Hành đập mạnh tay xuống bàn:

“Đủ rồi! Nếu lời con nói là thật, chẳng khác nào Yên nhi dám tự ý gặp gỡ nam tử xa lạ. Đây là tội lớn!”

Đúng lúc ấy, Lạc Yên bước vào, y phục giản dị nhưng khí chất vẫn thanh nhã. Nàng hành lễ rồi thẳng thắn nhìn phụ thân:

“Phụ thân, nếu đã nhắc đến tên con, xin cho con được nói rõ.”

Không khí lập tức căng thẳng.

“Con còn dám đến đây biện giải?” – Lạc Hành gằn giọng.

Lạc Yên bình tĩnh:

“Nếu con có lỗi, xin phụ thân cứ trách phạt. Nhưng xin hỏi, nhị muội thấy rõ mặt người kia chưa? Hay chỉ là suy đoán?”

Lạc Ngọc hơi giật mình, vội đáp:

“Ta… ta chỉ thấy bóng dáng, nhưng khúc nhạc thì không thể nhầm.”

“Khúc Xuân Vân này vốn là khúc nhạc mẫu thân dạy cả hai chúng ta. Muội cũng từng gảy không ít lần. Nếu chỉ dựa vào điều ấy mà buộc tội, chẳng phải quá hồ đồ sao?” – Lạc Yên phản bác, giọng tuy mềm mại nhưng đầy lý lẽ.

Phu nhân chau mày, còn Lạc Hành im lặng suy nghĩ. Ông là người tinh tường, hiểu rõ Lạc Ngọc từ nhỏ vốn ghen ghét với Lạc Yên. Nay nàng bỗng bịa đặt lời này, không khỏi khiến ông nghi ngờ.

“Ngọc nhi, con lui xuống. Việc này ta sẽ tự điều tra.” – ông lạnh giọng.

Lạc Ngọc cắn môi, miễn cưỡng hành lễ rồi lui ra, ánh mắt thoáng lộ tia hằn học.

Khi sảnh đường chỉ còn lại ba người, Lạc Hành nhìn con gái trưởng, ánh mắt như muốn xuyên thấu lòng nàng.

“Yên nhi, nói thật cho ta biết. Hôm qua, có nam nhân lạ vào vườn đào phải không?”

Tim Lạc Yên khẽ run, nhưng nàng vẫn đáp bình thản:

“Phụ thân, đúng là có người. Nhưng người ấy… không phải kẻ lạ. Mà chính là Tĩnh Vương điện hạ.”

Lời vừa dứt, phu nhân hoảng hốt, còn Lạc Hành khẽ sững người, ánh mắt sắc bén hơn cả gươm.

“Con… nói lại xem?”

“Là Tĩnh Vương. Người ấy tới để nói lời cảm tạ, vì chuyện con bị liên lụy trong phủ Thừa tướng. Chỉ thế mà thôi, không hề có gì khác.”

Phu nhân thở hắt, nhưng ánh mắt vẫn đầy lo lắng. Bà biết, một khi nhắc đến hoàng tử, bất kỳ hành động nhỏ nào cũng có thể thành chuyện lớn.

Lạc Hành im lặng hồi lâu, rồi trầm giọng:

“Tĩnh Vương… hắn đúng là khác thường. Nhưng Yên nhi, con nhớ kỹ, thân phận con không cho phép dính dáng đến hoàng tử. Con là nữ nhi của ta, sau này hôn sự tất phải dùng để kết minh. Một khi con dây vào Tĩnh Vương, e rằng cả phủ sẽ bị cuốn vào sóng gió triều đình.”

Nghe đến đây, trái tim Lạc Yên như bị ai bóp chặt. Nàng cúi đầu, chỉ khẽ đáp:

“Con hiểu, phụ thân.”

Nhưng sâu trong lòng, nàng biết rõ: tình cảm không phải thứ có thể gò ép. Cái tên Tĩnh Vương ấy, chỉ vừa thoáng hiện, đã khiến nàng khó lòng dứt bỏ.

Cùng lúc ấy, trong tẩm cung Tĩnh Vương, Lạc Tĩnh đang đọc mật báo từ thuộc hạ. Một trong những dòng chữ khiến ánh mắt hắn thoáng lạnh:

“Nhị tiểu thư phủ Tướng quân – Lạc Ngọc, đã ngấm ngầm qua lại với phủ Thừa tướng.”

Hắn nheo mắt, khẽ cười nhạt:

“Quả nhiên… nơi nào có quyền thế, nơi đó tất có tranh đoạt. Xem ra, phủ Tướng quân cũng chẳng bình yên như vẻ ngoài.”

Bên ngoài, gió xuân khẽ thổi, cuốn theo mùi đào thoảng xa. Trong lòng hắn, dường như cũng khởi lên một nỗi lo không tên, dành cho một người con gái đang đứng giữa vòng xoáy âm mưu mà chính nàng không hề hay biết.

“Sóng ngầm đã nổi… Lạc Yên, nàng liệu có đủ kiên cường?”

Kể từ hôm đó, trong phủ Tướng quân không còn sự yên bình nữa. Lạc Ngọc càng ngày càng kín tiếng, nhưng hành động ngấm ngầm lại nhiều hơn. Còn Lạc Yên, nàng chỉ biết nén mọi suy tư, dốc lòng giữ vững danh dự của mình. Nàng không hề hay biết, chính ngay trong mái nhà thân thuộc, đã có kẻ muốn đẩy nàng vào chỗ chết.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×