hoa rơi trên thành vân

Chương 8: Thân phận giấu kín


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm hội thượng nguyên vừa tan chưa đầy mấy ngày, kinh thành lại chìm vào guồng quay thường nhật. Nhưng trong lòng nhiều người, đặc biệt là Lạc Yên, những hồi ức về đêm trăng rực rỡ ấy vẫn chưa tan biến.

Khoảnh khắc nàng gặp lại Tĩnh Vương giữa biển người đông đúc, trong lớp hóa trang bình thường, ánh mắt hắn sáng lên một thứ hào quang khác biệt. Giây phút ấy, nàng hiểu, dù hắn che giấu thân phận, nhưng khí chất vẫn không thể lẫn vào đâu.

Sáng sớm hôm nay, Lạc Yên được phu nhân gọi đến phòng trong. Nàng ngạc nhiên khi thấy trên bàn đặt sẵn một chiếc hộp gấm tinh xảo, khảm ngọc xanh lấp lánh.

“Yên nhi,” phu nhân nhẹ giọng, “hôm nay có sứ thần nước Bắc Hồ vào triều. Phụ thân con sẽ đến cung dự yến, ta muốn con thay mặt mẫu thân mang lễ vật đến dâng. Đây là cơ hội để con làm quen với lễ nghi, sau này không bỡ ngỡ.”

Nghe vậy, Lạc Yên thoáng khựng lại. Vào cung… nàng chưa từng nghĩ mình sẽ sớm đặt chân đến nơi đó.

“Mẫu thân, con có thể…?” – nàng do dự.

Phu nhân mỉm cười hiền từ, nhưng ánh mắt thấp thoáng chút lo âu:

“Yên nhi, có những chuyện con không thể tránh. Sớm muộn gì, con cũng phải học cách đối diện. Phụ thân con muốn con ra ngoài nhiều hơn, nhìn rõ người, nhìn rõ thế sự.”

Lạc Yên cúi đầu:

“Vâng, con hiểu.”

Nàng ôm lấy hộp gấm, lòng thấp thỏm không yên.

Hoàng cung nguy nga, vàng son lộng lẫy. Đoàn xe phủ Tướng quân tiến vào cổng phụ, theo lệnh đã được ban. Khi xuống xe, Lạc Yên ngước nhìn những mái ngói cong vút như vươn tận trời, trong lòng không khỏi ngợp thở.

Bên trong, thái giám dẫn nàng đến điện Trường Lạc – nơi phu nhân hậu cung tập trung. Những nữ quyến các nhà quyền quý đã tụ hội đông đủ. Từ xa, nàng đã thấy không ít ánh mắt đổ dồn về phía mình, vừa tò mò, vừa dò xét.

“Đó chẳng phải là đại tiểu thư phủ Tướng quân sao? Nghe nói nàng từng bị giam trong phủ Thừa tướng vì nghi là thích khách…”

“Suỵt, nhỏ giọng thôi. Dù sao cũng được Tĩnh Vương minh oan, bằng không hôm nay sao dám xuất hiện ở đây?”

Những lời xì xào len lỏi trong không khí, khiến Lạc Yên nghe rõ từng chữ. Nàng giữ vẻ bình thản, nhưng bàn tay siết chặt vạt áo, tim đập dồn dập.

Bất chợt, một giọng nữ trong trẻo vang lên:

“Đại tiểu thư Lạc phủ, xin mời ngồi cạnh ta.”

Người lên tiếng chính là công chúa Chiêu Dung – con gái út của Hoàng hậu. Nàng dung nhan kiều diễm, tính tình hoạt bát, nổi tiếng trong cung.

Lạc Yên hành lễ, nhẹ giọng:

“Thần nữ bái kiến công chúa.”

Chiêu Dung kéo tay nàng ngồi xuống, ánh mắt lấp lánh:

“Ta từng nghe tiếng cầm nghệ của tiểu thư. Có thể sau yến hội, đàn cho ta nghe một khúc chăng?”

“Công chúa quá khen, thần nữ không dám…” – Lạc Yên đáp khẽ, song trong lòng khẽ dấy lên một tia bất an.

Buổi yến chính diễn ra trong đại điện. Lạc Yên chỉ đứng ở bên ngoài cùng nữ quyến, nhưng từ đó, nàng vẫn nhìn rõ những nhân vật trọng yếu.

Sứ thần Bắc Hồ dáng vẻ cường tráng, ánh mắt sắc bén, ngôn từ ngang tàng. Chỉ cần nghe vài câu đối đáp, nàng đã thấy khí thế căng thẳng giữa hai bên.

Đúng lúc ấy, bóng dáng quen thuộc bước ra – Tĩnh Vương Lạc Tĩnh, áo bào tím thẫm, dáng người cao ngạo như tuyết sơn. Giọng nói của hắn trầm thấp, nhưng từng chữ như lưỡi dao lạnh lẽo, chém tan sự hống hách của sứ thần.

Mọi người im phăng phắc, chỉ còn nghe tiếng hắn đối đáp. Lạc Yên nhìn từ xa, trái tim như bị dẫn dắt. Hắn đứng đó, oai phong, lạnh lùng, dường như cả thiên hạ đều trong tay.

“Nếu không phải giấu kín thân phận, ta sao có thể đứng ở nơi này, chỉ lặng lẽ nhìn từ xa…” – nàng tự nhủ, đáy mắt thoáng gợn buồn.

Sau buổi yến, theo lệnh công chúa Chiêu Dung, Lạc Yên được đưa đến hoa viên ngự uyển. Nàng không ngờ, chỉ trong chốc lát, đã rơi vào một tình huống bất ngờ.

Trong hoa viên vắng lặng, khi nàng chuẩn bị đàn một khúc cầm cho công chúa, bất ngờ nghe tiếng bước chân dồn dập. Một bóng áo tím hiện ra, chính là Tĩnh Vương.

Công chúa Chiêu Dung cười ranh mãnh:

“Hoàng huynh, hôm nay ta có khách quý. Đại tiểu thư phủ Tướng quân, đàn cho ta nghe một khúc, huynh cũng ở lại thưởng thức.”

Nói rồi, nàng cố ý lui ra xa, để lại hai người.

Lạc Yên tim đập hỗn loạn, vội đứng dậy hành lễ.

“Thần nữ bái kiến Vương gia.”

Lạc Tĩnh nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm, chỉ khẽ gật đầu:

“Không cần đa lễ. Khúc đàn đi, bổn vương cũng muốn nghe.”

Nàng cầm đàn, ngón tay khẽ run. Nhưng khi dây đàn ngân lên, mọi do dự như tan biến. Tiếng đàn trong trẻo, u buồn, mang theo những điều nàng không thể nói thành lời.

Lạc Tĩnh chăm chú nhìn nàng, đôi mắt thoáng nhuốm sắc dịu dàng mà hiếm ai từng thấy.

Khi khúc nhạc dừng lại, hắn tiến lên một bước, khẽ nói:

“Khúc này… có ẩn ý?”

Nàng ngước mắt, trong phút chốc muốn nói ra tất cả: muốn thừa nhận rằng mình nhớ đến hắn, rằng trong đêm hội nàng đã nhận ra người kia chính là hắn. Nhưng lý trí níu lại, nàng cúi đầu:

“Chỉ là tấu theo tâm tình.”

Hắn mỉm cười nhạt, nhưng trong đáy mắt lại lóe lên một tia sáng:

“Thân phận, đôi khi không thể phơi bày. Nhưng chỉ cần nhớ, có những điều, dù giấu kín, cũng không thể chôn vùi mãi.”

Câu nói ấy như chạm thẳng vào tim nàng. Nàng lặng người, không dám ngẩng đầu.

Tĩnh Vương khẽ xoay người, bóng áo tím khuất dần trong hành lang ngọc, để lại trong lòng nàng muôn vàn sóng gợn.

Đêm đó, trở về phủ, Lạc Yên ngồi một mình dưới ánh trăng. Nàng ôm cây đàn, lặng lẽ gảy lại khúc vừa rồi. Trong tiếng đàn, nàng thì thầm:

“Thân phận có thể giấu kín… nhưng trái tim này, làm sao che giấu?”

Nước mắt rơi xuống phím đàn, hòa lẫn với thanh âm, mơ hồ như khúc ca của định mệnh.

Ở nơi xa, Tĩnh Vương cũng đứng một mình trước lan can điện, ánh mắt hướng về phương phủ Tướng quân. Hắn khẽ siết chặt tay, lẩm bẩm:

“Giấu kín… đến bao giờ?”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×