hoa rơi trên thành vân

Chương 9: Ân oán gia tộc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trong những ngày gần đây, phủ Tướng quân như có một tầng mây đen bao phủ. Lạc Yên cảm nhận rõ rệt bầu không khí nặng nề, từng ánh mắt của gia nhân, từng lời thì thầm đều phảng phất mùi nguy hiểm. Nàng không hiểu vì sao, nhưng linh cảm cho nàng biết, cơn sóng dữ đã bắt đầu cuộn trào.

Một buổi sáng, khi nàng vừa bước ra khỏi hoa viên thì nghe tiếng phụ thân và mẫu thân tranh luận trong thư phòng. Giọng Tướng quân Lạc Hành trầm hùng, mang theo nỗi giận dữ khó kìm nén:

“Ta đã nói bao nhiêu lần! Không được để chuyện năm đó lộ ra! Một khi triều đình biết, không chỉ phủ Tướng quân, mà cả họ Lạc ta sẽ bị tru di!”

Phu nhân nghẹn giọng, như sắp khóc:

“Nhưng ngươi có nghĩ đến Yên nhi không? Nếu bí mật ấy bị kẻ khác lợi dụng, người đầu tiên chịu khổ chính là con bé. Nó vốn không biết gì, cớ sao phải gánh tội thay?”

Lạc Yên sững người. “Chuyện năm đó”? Là chuyện gì mà đến nỗi phụ thân, người luôn vững vàng như núi Thái Sơn, cũng phải lo lắng đến vậy?

Nàng nín thở, cố lắng nghe.

Lạc Hành hạ giọng, nặng nề:

“Không thể nhắc lại nữa. Dù thế nào, Yên nhi cũng không được biết. Đây là mệnh lệnh của ta.”

Tiếng vật nặng đặt mạnh xuống bàn vang lên, khiến cả khung cửa rung lên bần bật. Lạc Yên vội lùi lại, tim đập thình thịch, bàn tay vô thức siết chặt gấu áo.

Chiều hôm đó, nàng tìm đến thư phòng cũ của tổ phụ – một nơi đã lâu không ai bước vào. Tổ phụ nàng vốn là cựu Tướng quốc, mất cách đây mười năm. Trong trí nhớ mơ hồ của nàng, ông là người nghiêm nghị, ít khi cười, nhưng ánh mắt lúc nào cũng dõi theo nàng với sự trìu mến.

Phòng cũ bụi phủ dày, hương gỗ mục thoang thoảng. Nàng cẩn thận mở từng ngăn tủ, lật từng cuốn sách. Cuối cùng, trong một chiếc rương nhỏ, nàng phát hiện một cuộn lụa đã ngả vàng.

Trên lụa viết bằng bút tích của tổ phụ:

“Năm ấy, trong chiến dịch Bắc Hồ, vì bảo toàn binh sĩ, ta đành hy sinh quân đồng minh của họ Trịnh. Một đêm trăng máu, hai vạn binh bị vây hãm trong hẻm núi, không một ai trở về. Từ đó, họ Trịnh mang thù, thề diệt tận gốc họ Lạc.”

Đọc đến đây, Lạc Yên như chết lặng. Thì ra… phủ Tướng quân mang trên vai món nợ máu với một gia tộc khác. Nàng tiếp tục run rẩy đọc dòng cuối:

“Ân oán này, không đời nào hóa giải. Trừ phi… họ Lạc ta tận diệt, hoặc họ Trịnh bị xóa tên.”

Tấm lụa rơi khỏi tay nàng, bay xuống đất. Nước mắt chực trào. Bao năm qua, nàng vẫn tin rằng phụ thân là anh hùng trấn quốc, mang lại bình yên cho muôn dân. Nhưng hóa ra, dưới vầng hào quang ấy, lại ẩn giấu một biển máu oan hồn.

“Vậy còn ta… ta cũng mang trong mình nghiệp chướng ấy sao?” – nàng thầm hỏi, lòng đau nhói.

Đêm đó, nàng trằn trọc không ngủ. Nhưng khi nàng vừa chợp mắt, thì bất ngờ có tiếng động lạ ngoài sân. Nàng khẽ mở cửa sổ, thấy một bóng người mặc hắc y lẻn qua tường phủ.

Nàng định hô hoán, nhưng ánh trăng rọi xuống, chiếu rõ khuôn mặt kẻ kia – chính là nhị muội Lạc Ngọc.

“Muội ấy… liên lạc với ai?” – nàng nín thở theo dõi.

Quả nhiên, Lạc Ngọc đưa cho kẻ lạ một phong thư, giọng thì thầm:

“Báo lại cho chủ nhân. Đại tiểu thư đã bắt đầu nghi ngờ, ắt sớm phát hiện ra chuyện năm đó.”

Nàng run rẩy, hai chân như đóng băng. Nhị muội – ruột thịt cùng cha cùng mẹ – lại chính là người cấu kết bên ngoài, định đẩy nàng vào chỗ chết.

Sáng hôm sau, Lạc Yên tìm cơ hội đi dạo bên ngoài, giả vờ bình thản. Nhưng thực chất, nàng muốn tìm đến Tĩnh Vương. Chỉ có hắn, nàng tin rằng mới đủ khả năng bảo vệ và giải thích cho nàng.

Trong ngự uyển, nàng bất ngờ gặp lại hắn, đúng lúc không có ai. Ánh mắt hắn vừa thấy nàng đã ánh lên một tia sắc lạnh:

“Có chuyện gì mà nàng phải mạo hiểm đến đây?”

Lạc Yên nhìn quanh, rồi cúi đầu:

“Vương gia… ta phát hiện bí mật của phủ Tướng quân. Món nợ máu giữa họ Lạc và họ Trịnh. Lẽ nào, đây chính là lý do khiến bao kẻ luôn tìm cách hãm hại ta?”

Tĩnh Vương khẽ nheo mắt, trong thoáng chốc im lặng. Rồi hắn chậm rãi nói:

“Nàng đã biết rồi… Quả thật, ân oán ấy tồn tại mấy chục năm nay. Họ Trịnh đã nhiều lần cấu kết với triều thần, chỉ chờ thời cơ diệt họ Lạc. Nhưng nàng yên tâm, bổn vương sẽ không để nàng chịu khổ.”

Nàng ngước nhìn hắn, trong đôi mắt ngân ngấn lệ:

“Nhưng phụ thân ta… người vì đại cục, đã hy sinh bao người. Ta nên hận, hay nên kính?”

Tĩnh Vương khẽ thở dài, bàn tay chậm rãi đặt lên vai nàng:

“Trong cục diện giang sơn, đôi khi không có đúng sai. Chỉ có sống còn. Hãy giữ lấy tâm mình, đừng để oán thù nuốt chửng.”

Lạc Yên cắn môi, nhưng trái tim lại như tìm được nơi nương tựa.

Khoảnh khắc ấy, ánh trăng rọi xuống hai người, như dệt nên một màn bi thương và định mệnh. Ân oán gia tộc đã mở ra, con đường phía trước càng thêm hiểm nguy, nhưng giữa giông tố ấy, trái tim nàng lại ràng buộc chặt chẽ hơn với hắn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×