hôn nhân hợp đồng của tổng tài cố chấp

Chương 10: Tín hiệu tự hủy


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng điện thoại vang lên giữa đêm khuya như nhát dao sắc cứa vào không gian im lặng.

Cố Dư Trạch cầm máy, giọng anh bên trong vang dội:

“Toàn bộ dữ liệu đang bị xóa. Hệ thống nhận tín hiệu truy cập từ bên ngoài — nguồn ẩn danh, đi qua ít nhất năm lớp proxy. Chúng ta không chặn được lâu!”

Ánh mắt anh tối sầm, sắc lạnh như lưỡi dao.

“Giữ đường truyền. Tôi tới ngay.”

Anh dập máy, quay sang Lâm Tư Nhiên:

“Chúng phát hiện ổ cứng. Có kẻ đang xâm nhập trực tiếp từ xa — nếu không dừng lại, toàn bộ dữ liệu sẽ biến mất.”

Cô bật dậy, không kịp mang giày, chỉ kịp hỏi:

“Chúng ta có thể cứu được không?”

“Chưa chắc, nhưng tôi phải thử.”

Anh nắm lấy tay cô, kéo đi.

Khoảnh khắc ấy, cô chỉ kịp nhìn thấy ánh mắt anh — bình tĩnh, nhưng ẩn giấu sự khẩn trương đến nghẹt thở.

Phòng làm việc phụ sáng đèn suốt đêm.

Trên màn hình lớn, những dòng lệnh cuồn cuộn chạy như dòng thác:

Deleting record A.R.

Erasing prototype L07...

Countdown: 3:45

Cố Dư Trạch ngồi trước bàn, đôi tay gõ bàn phím nhanh đến mức chỉ còn là bóng mờ.

Bên cạnh anh, Lâm Tư Nhiên đứng sát, nhìn những con số giảm dần, lòng như bị bóp nghẹt.

“Có cách dừng không?”

“Chúng không chỉ xóa, mà còn ghi đè lên toàn bộ dữ liệu. Nếu chậm vài phút thôi, mọi thứ sẽ tan biến.”

Anh dừng lại, chuyển hướng thao tác, cắm thêm ổ đĩa dự phòng.

“Anh đang làm gì?”

“Cắt kết nối thủ công. Tôi không thể chặn từ hệ thống — phải vật lý.”

Anh cúi xuống dưới bàn, rút dây mạng.

Tiếng “tạch” vang lên, đèn báo hiệu vụt tắt.

Màn hình dừng lại ở 3:07.

Anh thở ra, lau mồ hôi trên trán:

“Tạm thời ổn.”

Nhưng ngay sau đó, một cửa sổ khác bật lên.

System override detected.

Secondary protocol engaged.

Cô thốt lên:

“Lại nữa?”

Anh nghiến răng:

“Chúng có cơ chế dự phòng. Ổ cứng này được gắn mã hủy song song — một phần điều khiển từ xa, phần còn lại kích hoạt bằng tín hiệu nội bộ.”

“Ý anh là…”

“Trong máy tôi có kẻ phản bội.”

Không khí đóng băng.

Anh đứng dậy, tiến tới tủ hồ sơ, lấy ra một ổ cứng riêng — bản sao anh từng tạo từ dữ liệu cũ.

“May mà tôi đã sao lưu tạm thời. Nhưng chỉ 20% nội dung.”

“Vậy vẫn còn hy vọng?” – cô hỏi, ánh mắt sáng lên.

“Có. Nhưng tôi cần giải mã phần bị khóa trước khi chúng kịp lần ra nơi lưu trữ này.”

Anh quay sang cô, giọng thấp nhưng chắc:

“Tôi cần cô giúp tôi.”

“Giúp anh thế nào?”

“Trong dữ liệu có mã sinh học — chỉ người cùng huyết thống với Lâm Uyển Dao mới mở được tệp bảo mật.”

Cô khẽ giật mình:

“Ý anh là… dùng ADN của tôi?”

Anh gật.

“Chúng ta phải giải mã ngay, trước khi chúng theo dấu đến.”

Trong căn phòng lạnh, ánh sáng màn hình hắt lên khuôn mặt cô.

Máy quét sinh học kêu khẽ khi nhận mẫu máu.

Một âm thanh trầm vang lên — rồi một cửa sổ hiện ra:

Authentication: Matched.

“Được rồi.” – anh nói – “Chúng ta vào được.”

Trên màn hình, hiện ra loạt video ngắn.

Một căn phòng trắng, vách kính trong suốt.

Một người phụ nữ mặc áo bệnh nhân, gương mặt gầy đi, nhưng ánh mắt kiên nghị.

Cô nghẹn giọng:

“Là chị tôi…”

Lâm Uyển Dao ngồi trước ống kính, giọng cô ấy mệt mỏi nhưng dứt khoát:

“Nếu ai đó xem được video này, nghĩa là tôi thất bại.

Dự án số 07 không phải nghiên cứu cứu người, mà là thí nghiệm cấy ghép tế bào tái sinh để kiểm soát cơ thể.

Tôi đã trở thành vật mẫu. Nhưng tôi không hối hận, nếu ít nhất… em có thể sống tự do.”

Lâm Tư Nhiên bật khóc, nước mắt rơi không kiểm soát.

Cố Dư Trạch đứng cạnh, ánh mắt sâu lắng, bàn tay anh khẽ đặt lên vai cô, không nói gì — chỉ là hơi ấm của một người cùng gánh nỗi đau.

Video tiếp tục:

“Họ muốn dùng tôi để nhân bản, tạo ‘phiên bản hoàn hảo’. Nếu ai tìm thấy dữ liệu, hãy hủy nó. Đừng để bất kỳ ai tiếp tục dự án này.

Mật khẩu của tôi là —”

Màn hình chớp một cái.

Tín hiệu đột ngột cắt.

Video dừng ở giữa câu, dòng chữ Signal Lost hiện lên đỏ chói.

“Không!” – cô thét lên, lao tới bàn phím – “Tại sao lại dừng?!”

Anh nhìn màn hình, giọng trầm xuống:

“Có người đang xâm nhập lại. Họ phát hiện chúng ta khôi phục video.”

Cô nắm chặt tay, mắt đỏ hoe:

“Không thể để họ xóa hết… đó là giọng chị tôi!”

Anh nhìn cô rất lâu, rồi bất chợt quyết định:

“Chúng ta chuyển toàn bộ sang máy ngoại tuyến. Tôi sẽ phá tường lửa, còn cô giữ ổ đĩa.”

“Nhưng nếu—”

“Không có nếu. Tin tôi.”

Anh mở bảng điều khiển, ánh sáng xanh loang khắp phòng.

Màn hình hiện hàng chục cửa sổ — dữ liệu bị kéo sang ổ cứng khác, từng phần một.

Tiếng máy chạy rì rì, như tiếng thở gấp của thời gian.

Cô đứng bên, siết chặt ổ đĩa trong tay, ánh mắt không rời khỏi anh.

Giữa ánh sáng chớp tắt, gương mặt anh vừa cứng rắn vừa yên tĩnh — như thể ngoài kia có sụp đổ, anh vẫn là bức tường cuối cùng.

Một tiếng “bíp” vang lên — hệ thống báo quá tải.

Anh bật dậy, rút dây kết nối, giọng gấp:

“Xong rồi! Ra khỏi đây!”

Ngay khi họ rời phòng, đèn phụt tắt.

Một tiếng nổ nhỏ phát ra từ bên trong — khói đen tràn ra, mùi nhựa cháy nồng nặc.

“Chúng kích hoạt tự hủy thật.” – anh nói, quay lại nhìn căn phòng đang cháy sáng.

“Còn ổ đĩa?” – cô hỏi.

“Cô đang cầm trên tay.” – anh đáp, nở nụ cười mệt – “Đó là bản duy nhất còn tồn tại.”

Trên đường trở về, cô nhìn qua cửa sổ xe, thành phố đang ngủ.

Từng dải đèn vàng trải dài, phản chiếu vào đôi mắt ngấn lệ của cô.

“Chị tôi… đã biết hết từ đầu.” – cô thì thầm. – “Vậy mà vẫn chọn ở lại trong đó…”

“Có lẽ vì cô.” – anh nói, giọng khẽ. – “Cô ấy muốn bảo vệ em gái khỏi tất cả.”

Cô quay sang nhìn anh:

“Anh không thấy đáng sợ sao? Tất cả những gì chúng ta biết… chỉ là bề nổi.”

Anh cười nhạt:

“Đáng sợ, nhưng không đáng để lùi.”

“Vì sao?”

Anh im lặng một lúc, rồi nói chậm rãi:

“Vì từ khi gặp cô, tôi biết mình không còn đường quay lại.”

Ánh mắt họ giao nhau.

Một giây thôi, mà thế giới như ngừng thở.

Về đến căn hộ, cô mệt lả, ngồi xuống sofa.

Ổ cứng trong tay vẫn nóng — như chứa sinh mệnh của chị cô.

Cố Dư Trạch đứng gần cửa sổ, bật hệ thống chống xâm nhập, rồi quay lại nhìn cô.

Cô ngước lên, giọng run:

“Anh có hối hận không? Vì dính vào tôi?”

Anh bước tới, ngồi xuống trước mặt cô.

“Không. Nếu có thể quay lại, tôi vẫn sẽ chọn bước vào khoảnh khắc đó — khi cô ngẩng đầu lên trong buổi triển lãm đầu tiên.”

“Anh…” – cô nghẹn lời.

Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng lau vệt nước mắt nơi khóe mắt cô.

Giọng anh khẽ, ấm như gió xuân:

“Đừng khóc. Tôi đã nói rồi — chỉ cần cô ở trong tầm mắt tôi, tôi sẽ bảo vệ cô, dù là cả thế giới này chống lại.”

Cô nhìn anh, đôi mắt long lanh.

“Anh không biết đâu… chính anh mới là điều khiến tôi sợ nhất.”

Anh khẽ cau mày:

“Sợ tôi?”

Cô gật, cười nhạt:

“Sợ rằng, nếu mất anh… tôi sẽ không đủ can đảm để tiếp tục.”

Khoảnh khắc ấy, không cần thêm lời nào nữa.

Anh cúi xuống, chạm khẽ lên môi cô.

Một nụ hôn dịu dàng, chậm rãi, nhưng sâu như thề nguyền.

Bên ngoài, gió thổi, màn đêm dày đặc.

Giữa cơn hỗn loạn của dữ liệu, của dối trá và sự thật, hai con người cuối cùng tìm thấy một giây bình yên — thứ mà cả đời họ đã thiếu.

Nhưng bình yên ấy không kéo dài.

Ngay khi nụ hôn vừa dứt, điện thoại trên bàn reo vang.

Màn hình hiển thị một dòng tin lạ, không tên người gửi:

“Mẫu thử số 07 chưa chết.”

Cả hai nhìn nhau.

Trái tim cô co thắt — và trong ánh mắt của Cố Dư Trạch, lần đầu tiên ánh lên một tia kinh hãi thật sự.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×