Tiếng chuông cửa vang lên giữa buổi sáng mờ sương.
Lâm Tư Nhiên vừa rót tách cà phê, bàn tay cô khựng lại giữa không trung.
Cố Dư Trạch từ trong phòng bước ra, áo sơ mi chưa kịp cài hết cúc, đôi mắt anh ánh lên vẻ cảnh giác.
“Không ai biết địa chỉ này.” – anh nói, giọng trầm lạnh.
Cô khẽ nuốt nước bọt: “Có khi là chuyển phát thôi.”
Anh bước đến cửa, liếc qua camera an ninh — rồi bỗng khựng lại.
Gương mặt anh cứng đờ.
“Làm sao vậy?” – cô hỏi, tiến tới gần.
Anh không đáp. Chỉ mở khóa, kéo cửa ra.
Trước hiên nhà, một người phụ nữ đứng trong làn sương mỏng.
Mái tóc đen dài phủ nửa gương mặt, chiếc áo khoác trắng nhạt màu bụi.
Cô ta ngẩng đầu lên — và thời gian như ngừng lại.
Lâm Tư Nhiên đánh rơi ly cà phê, tiếng thủy tinh vỡ loảng xoảng trên sàn.
Người phụ nữ ấy… có khuôn mặt của Lâm Uyển Dao.
“Uyển… Dao?” – giọng cô khản đặc, run rẩy.
Người kia nhìn cô, ánh mắt trống rỗng như một mặt hồ không gợn sóng.
“Cô… gọi tôi là ai?” – giọng nói ấy vang lên, dịu nhẹ, quen thuộc đến đau lòng, nhưng thiếu hồn vía.
Cố Dư Trạch lặng người, rồi chậm rãi nói:
“Cô là ai? Tại sao đến đây?”
Người phụ nữ cúi đầu, lục trong túi áo khoác, lấy ra một chiếc vòng bạc nhỏ.
“Tôi… chỉ nhớ rằng… phải đưa cái này cho anh.”
Cô đặt vòng lên tay anh.
Ánh sáng bạc phản chiếu, khắc hai chữ nhỏ: “Tư Nhiên.”
Không khí trong phòng đông cứng lại.
Lâm Tư Nhiên lùi một bước, mắt cô nhòe đi.
“Đây là vòng tôi tặng chị tôi… năm cô mười lăm tuổi.”
Họ đưa cô gái lạ vào trong.
Ngồi trong phòng khách, cô ấy nhìn quanh, ánh mắt lướt qua mọi thứ với sự xa lạ tuyệt đối.
“Tôi không nhớ tên mình.” – giọng nói ấy mềm mại nhưng mơ hồ – “Chỉ có những mảnh hình ảnh vụn… một căn phòng trắng, một người đàn ông đeo mặt nạ… và giọng nói nào đó bảo rằng tôi phải ‘đi tìm Cố Dư Trạch’.”
Cố Dư Trạch lặng lẽ quan sát, từng chi tiết trên gương mặt cô ta giống hệt người trong video.
Từ đường nét, thậm chí đến nốt ruồi nhỏ dưới đuôi mắt trái — không sai một chút nào.
“Cô tỉnh lại ở đâu?” – anh hỏi.
“Trong một cơ sở y tế cũ… ngoài rìa thành phố. Khi tôi tỉnh, có rất nhiều dây truyền dịch. Một người đàn bà mặc áo blouse nói rằng tôi là mẫu hồi sinh thử nghiệm thất bại.”
“Rồi sao?”
“Tôi trốn ra. Tôi chỉ nhớ tên anh, và chiếc vòng bạc này.”
Lâm Tư Nhiên ngồi chết lặng.
Cô nhìn người đối diện — khuôn mặt ấy, giọng nói ấy, tất cả đều là của chị gái cô.
Nhưng ánh mắt trống rỗng kia… như thể linh hồn đã bị rút cạn.
Cố Dư Trạch rời ghế, đi thẳng về phía phòng làm việc.
Anh bật màn hình, mở lại video của Lâm Uyển Dao lần cuối cùng trước khi tín hiệu bị cắt.
Ánh sáng nhấp nháy trên gương mặt người phụ nữ bí ẩn.
Giống nhau đến đáng sợ.
“Không thể nào…” – anh lẩm bẩm.
Lâm Tư Nhiên bước vào, giọng nghẹn:
“Anh đang nghĩ gì?”
Anh quay sang:
“Nếu Dự án 07 là về cấy ghép tế bào tái sinh… thì không chỉ sao chép dữ liệu di truyền. Họ có thể đã ‘tái tạo’ hoàn chỉnh cơ thể, nhưng trí nhớ — không thể sao chép nguyên vẹn.”
“Ý anh là… đây là bản sao của chị tôi?”
Anh im lặng, rồi gật rất khẽ.
Đêm buông xuống.
Trong căn hộ, chỉ còn ánh đèn ngủ hắt lên nửa gương mặt mỗi người.
Lâm Tư Nhiên ngồi bên cửa sổ, mắt nhìn vô định ra ngoài.
Cố Dư Trạch đứng phía sau, im lặng.
Cuối cùng cô nói:
“Nếu cô ấy thực sự là ‘bản sao’, thì chị tôi đã chết thật sao?”
“Chưa chắc.” – anh đáp, giọng trầm. – “Công nghệ này cho phép tách và nhân bản tế bào sống. Nhưng dữ liệu video của Uyển Dao chưa hề xác nhận cô ấy chết. Có thể ‘mẫu thử’ này được tạo song song, hoặc là…”
“Hoặc là sao?”
Anh nhìn thẳng vào cô:
“Hoặc là cô ấy vẫn sống — nhưng bị thay thế.”
Cô ngẩng lên, tim đập mạnh.
“Thay thế… nghĩa là chị tôi đang ở đâu đó, còn cô gái kia là người thay vai trò của chị tôi?”
“Chính xác.”
Tiếng gió bên ngoài rít lên qua khe cửa.
Lâm Tư Nhiên siết chặt tay, móng tay in sâu vào da.
“Cô ấy có gương mặt của chị tôi… mà tôi lại không thể ôm lấy.” – cô thì thầm.
Cố Dư Trạch tiến lại, ngồi xuống cạnh cô.
“Cô có quyền đau, Tư Nhiên. Nhưng đừng quên, chính chị cô đã gửi lại dữ liệu — để cô biết sự thật.”
Cô ngẩng đầu, nhìn anh.
“Còn anh? Anh không thấy sợ sao? Nếu họ có thể tạo ra người giống hệt như vậy, liệu một ngày nào đó… họ có thể thay cả chúng ta?”
Anh nhìn thẳng, ánh mắt sâu như đáy biển:
“Nếu ngày đó đến, tôi chỉ cần nhớ một điều — tôi chọn cô. Dù thế giới có bao nhiêu bản sao, tôi chỉ muốn bản gốc của em.”
Lời anh khiến cô sững người.
Giữa cơn rối ren, tim cô vẫn đập loạn nhịp.
Sáng hôm sau, người phụ nữ kia — “Mẫu thử 07” — tỉnh dậy, đứng trước gương.
Cô chạm vào mặt mình, đôi mắt hiện một tia hoảng loạn.
“Tôi là ai thật sự?”
Không ai trả lời.
Nhưng trên cổ cô, một vết sẹo mảnh hiện rõ — vết nối mô sinh học, dấu hiệu không thể phủ nhận của việc tái tạo nhân tạo.
Cố Dư Trạch nhìn qua camera, ánh mắt trầm xuống:
“Vết ghép đó… là thật. Họ đã thành công.”
“Anh sẽ làm gì?” – Tư Nhiên hỏi.
“Điều tra nguồn của dự án. Phải biết ai điều khiển. Và có lẽ… người đó vẫn đang theo dõi chúng ta.”
Anh chỉ vào góc trần nhà.
Một chấm đỏ nhỏ nhấp nháy.
Máy quay.
“Trời ơi…” – cô thốt lên, run rẩy.
Anh bước tới, gỡ máy ra, ném vào ly nước.
“Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta không còn an toàn nữa.”
Buổi chiều, anh nhận được tin nhắn mã hóa từ một địa chỉ ẩn danh:
“Gặp tôi lúc 9 giờ, bến cảng số 12. Tôi có thông tin về Uyển Dao.”
Không ký tên.
Không số liên hệ.
Anh im lặng một lúc, rồi nói:
“Tôi phải đi.”
Tư Nhiên túm tay anh:
“Anh định đi một mình sao? Đây có thể là bẫy!”
“Có thể. Nhưng nếu là thật, đây là cơ hội duy nhất.”
Cô nhìn anh, đôi mắt ươn ướt, giọng run:
“Anh hứa với tôi… dù thế nào, cũng phải quay lại.”
Anh khẽ cười, đưa tay vuốt tóc cô:
“Tôi không hứa. Tôi chỉ làm được.”
Đêm xuống.
Cảng số 12 chìm trong sương mù, ánh đèn vàng mờ rọi lên mặt biển lăn tăn.
Một chiếc xe dừng lại.
Cố Dư Trạch bước xuống, ánh mắt quét quanh.
Một bóng người từ từ bước ra — dáng cao, khoác áo đen, giọng nói khàn khàn:
“Lâu rồi không gặp, Cố tiên sinh.”
Anh sững người:
“Là anh.”
Người đàn ông tháo mũ trùm đầu.
Khuôn mặt ấy — quen thuộc đến đau lòng.
Là Ngụy Hạo, người từng là trợ lý thân cận nhất của anh trong dự án “Lâm Uyển Dao”.
“Anh đáng lẽ đã chết.” – Dư Trạch nói lạnh.
Ngụy Hạo cười nhạt:
“Chết? Tôi chỉ đổi vai. Còn cô ấy…” – hắn nhìn ra xa – “thì vẫn sống.”
“Uyển Dao?”
Ngụy Hạo nghiêng đầu:
“Cô ta không chết. Nhưng cô ta không còn là ‘Uyển Dao’ mà anh từng biết.”
Trong cùng lúc đó, tại căn hộ, Lâm Tư Nhiên nghe thấy tiếng động lạ.
Cô chạy vào phòng khách — trống trơn.
Chỉ có người phụ nữ kia đang ngồi trước gương, thì thầm:
“Tôi nhớ ra rồi… Tôi là người được tạo ra để thay thế cô ta.”
Cô quay lại, đôi mắt ánh lên sắc đỏ rực.
Trên cổ, vết ghép sinh học bắt đầu phát sáng.
“Cố Dư Trạch… phải chết.”