Buổi đêm, thành phố sau cơn mưa loang loáng ánh đèn.
Những vệt sáng dài trượt qua cửa kính xe, phản chiếu trên gương mặt trầm mặc của Cố Dư Trạch. Anh ngồi ở ghế lái, một tay cầm vô lăng, tay kia gõ nhịp nhẹ trên vô-lăng — một thói quen mỗi khi anh đang suy nghĩ.
Phía bên kia, Lâm Tư Nhiên ngồi yên, ánh mắt dán vào màn hình điện thoại.
Tin tức buổi tọa đàm buổi sáng đã tràn ngập trên mạng, cùng một tấm ảnh chụp rõ nét — cô và An Rì đứng nói chuyện, bên cạnh là bóng dáng mờ của Cố Dư Trạch phía sau.
Cô cau mày.
“Có người chụp chúng ta. Nhưng không phải phóng viên, vì góc này… là từ tầng hai đối diện.”
Cố Dư Trạch liếc qua.
“Gửi tôi xem.”
Anh nhìn kỹ bức ảnh, trầm giọng:
“Ống kính tele, chụp từ xa. Không có thông tin người đăng — tài khoản vừa tạo, không có lịch sử hoạt động.”
“Anh nghĩ là ai?”
“Có thể là người của An Rì. Hoặc…” – ánh mắt anh tối lại – “hoặc là người khác, đang dõi theo cả hai ta.”
Không khí trong xe nặng nề.
Tiếng gạt mưa quét qua kính, nhịp đều đều, hòa với tiếng tim cô đập dồn.
Khi xe rẽ vào hầm chung cư, cảm giác bị theo dõi càng rõ rệt.
Từ gương chiếu hậu, Cố Dư Trạch thoáng thấy một chiếc xe đen không biển số bám theo phía sau.
Anh không nói gì, chỉ tăng tốc, vòng qua hai khúc cua, rồi đột ngột rẽ vào lối ra khẩn cấp — chiếc xe kia chậm lại, rồi dừng hẳn ở khoảng tối.
Anh nhíu mày, tắt máy, nói nhỏ:
“Ngồi yên. Đừng ra khỏi xe.”
Nói rồi, anh mở cửa bước xuống.
Bóng anh hòa vào màn đêm, chỉ còn tiếng bước chân nhẹ mà dứt khoát vang lên.
Lâm Tư Nhiên ngồi trong xe, hai tay nắm chặt vạt áo.
Qua khe cửa kính, cô thấy ánh sáng loáng lên — dường như anh đang rút súng điện trong túi áo khoác.
Một phút. Hai phút.
Không tiếng động nào.
Đến khi cửa xe bật mở, anh quay lại, ánh mắt lạnh nhưng vẫn điềm tĩnh.
“Chúng ta bị gắn định vị. Ở gầm xe.”
Cô sững người: “Định vị?”
“Loại chuyên dụng, tầm phát tín hiệu 30km. Không phải tay nghiệp dư.”
Anh cúi xuống, giơ ra một thiết bị nhỏ, màu đen nhám, chỉ to bằng ngón tay.
“Cái này không thể mua tự do. Người cài có trình độ.”
Cô khẽ run, giọng nhỏ như thì thầm:
“Vậy là từ hôm qua, họ đã theo dõi chúng ta?”
“Có thể còn sớm hơn.”
Anh nhìn cô, giọng nghiêm:
“Từ giờ, đừng đi một mình. Kể cả ra siêu thị, cũng báo tôi.”
Cô gật đầu, ánh mắt đầy tin tưởng.
Từ trong sâu, cô cảm nhận rõ: mọi thứ đã vượt khỏi phạm vi “bí mật gia đình”. Ai đó không muốn họ chạm vào Dự án số 07 — và sẵn sàng làm mọi cách để ngăn cản.
Sáng hôm sau, khi cô vừa thức dậy, đã thấy Cố Dư Trạch ngồi trước bàn, laptop mở, trên màn hình là sơ đồ tín hiệu GPS.
“Anh theo dõi tín hiệu từ thiết bị đó?”
“Ừ. Sau khi tôi gỡ ra, có người đang cố truy ngược. Tôi để thiết bị tiếp tục phát sóng giả.”
“Anh đang… giăng bẫy sao?”
Anh thoáng cười:
“Gọi là mồi nhử thì đúng hơn.”
Cô nhìn anh — trong ánh nắng nhạt, gương mặt anh nửa sáng nửa tối, đường nét cương nghị mà xa xăm.
Có điều gì đó khiến cô không chỉ cảm kích, mà còn thấy đau lòng.
“Anh không cần vì tôi mà—”
“Không phải vì cô.” – anh ngắt lời, giọng trầm. – “Tôi muốn biết ai dám đụng đến người của tôi.”
Câu nói ấy khiến cô khựng lại.
Tim như bị bóp nhẹ, vừa đau vừa nóng.
“Người của anh?” – cô hỏi nhỏ.
Anh chỉ mỉm cười, không đáp.
Nhưng ánh mắt ấy — đủ để cô hiểu, giữa họ, đã có một sợi dây vô hình buộc chặt.
Chiều hôm đó, anh đưa cô đến văn phòng phụ – nơi anh thiết lập trung tâm an ninh riêng.
Màn hình lớn hiển thị các camera trong khu, đồng thời kết nối hệ thống vệ tinh dân sự.
Một chấm đỏ đang di chuyển chậm trên bản đồ — chính là tín hiệu giả từ thiết bị định vị.
Nó đi vòng qua trung tâm thành phố, rồi dừng ở một khu công nghiệp bỏ hoang phía bắc.
“Cùng hướng với nơi cô tìm thấy ổ cứng.” – anh nói.
“Anh nghĩ… có người đang ở đó?”
“Chắc chắn.” – anh đứng dậy – “Đi thôi.”
Trời đã nhá nhem khi họ đến.
Khu công nghiệp im ắng, chỉ còn tiếng gió thổi qua những tấm tôn cũ, rít lên lạnh lẽo.
Cố Dư Trạch tắt đèn xe, cả hai xuống, lặng lẽ tiến vào.
Anh đi trước, cô bám sát sau lưng, từng bước đặt nhẹ lên nền đất phủ bụi.
Từ xa, ánh sáng yếu ớt hắt ra từ một nhà kho.
Bên trong, có tiếng động — tiếng gõ kim loại, rồi tiếng người nói nhỏ, khàn đục:
“Kiểm tra lại tệp 07, đừng để sót dữ liệu. Ông An bảo đêm nay chuyển.”
Cố Dư Trạch ra hiệu im lặng.
Anh áp sát tường, khẽ hé cửa.
Trong nhà kho có ba người, mặc đồ bảo hộ, đang loay hoay với một máy tính xách tay cũ và một thùng tài liệu.
Trên mặt thùng, dán nhãn: L07 – Archive.
Anh liếc qua cô.
Cô gật nhẹ.
Họ chờ đến khi một trong ba người ra ngoài nghe điện thoại, liền lặng lẽ áp sát.
Dư Trạch tung cú đánh nhanh, hạ gục người canh, rồi siết cổ tay kẻ còn lại, đè xuống sàn.
Cô vội kéo chiếc thùng lại, mở nắp — bên trong là hàng chục ổ cứng, băng ghi dữ liệu, và vài tờ giấy in cũ.
Một tờ bị ố vàng, nhưng dòng chữ vẫn đọc rõ:
“Giai đoạn 3: Ứng dụng tế bào tái sinh.
Mẫu thử số 07: Đạt 63% phản ứng tế bào.
Mẫu người: L.D.”
“L.D…” – cô khẽ lặp lại, cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng – “Không thể nào…”
“L.D. là ai?” – anh hỏi nhanh.
Cô đáp, giọng nghẹn:
“Lâm Dao. Tên tiếng Anh của chị tôi là Lydia Lin.”
Anh siết nắm tay.
“Vậy là… chị cô chính là mẫu thử nghiệm.”
Không khí đông đặc.
Cô lùi một bước, môi run run:
“Họ đã dùng chị tôi làm thí nghiệm sống…”
Cố Dư Trạch tiến lại, giữ chặt vai cô.
“Bình tĩnh. Chúng ta cần mang toàn bộ thứ này đi.”
Nhưng đúng lúc ấy, từ ngoài vang lên tiếng động cơ.
Ánh đèn pha quét vào nhà kho, chói lòa.
“Có người đến!”
Anh kéo cô nép sau tường, giọng thấp:
“Đi theo tôi.”
Họ chạy ra cửa sau, xuyên qua lối hành lang hẹp.
Tiếng bước chân rượt đuổi vang lên — bọn người mới đến đã phát hiện.
Cố Dư Trạch bấm nút trên tai nghe:
“Alpha, chuẩn bị đón tại điểm C.”
Giọng đồng đội anh vang lên từ xa: “Rõ.”
Họ lao ra ngoài, gió lạnh tạt vào mặt.
Phía xa, một chiếc SUV đen đang đợi.
Anh kéo cô lên xe, ngay lúc tiếng súng điện nổ phía sau.
Xe rồ máy, lao đi.
Trên đường, cô vẫn còn run.
“Anh… anh biết trước sẽ có chuyện?”
“Không đoán được, nhưng phòng sẵn.” – anh đáp, mắt vẫn nhìn ra cửa sổ. – “Chúng không chỉ muốn che giấu. Chúng muốn xóa sổ toàn bộ dữ liệu.”
“Và cả người biết sự thật…” – cô nói khẽ.
Anh siết nhẹ tay cô, giọng trầm:
“Đừng sợ. Giờ chúng ta có bằng chứng. Chị cô không hề biến mất — chị ấy bị đưa vào thí nghiệm, và có thể…”
“Còn sống?” – cô ngẩng lên, ánh mắt hoang mang.
“Không loại trừ. Nếu phản ứng tế bào đạt 63%, họ sẽ không dễ dàng vứt bỏ mẫu thử.”
Cô che miệng, mắt rưng rưng.
Một tia hy vọng le lói giữa cơn sợ hãi — mong manh, nhưng đủ khiến cô run lên.
Đêm ấy, trong căn hộ, cô không ngủ được.
Những hình ảnh chị mình hiện lên — nụ cười, giọng nói, và ánh mắt dịu dàng trước khi rời nhà.
Giờ đây, tất cả trở thành bí ẩn đau lòng.
Cô bước ra ban công.
Gió đêm thổi lạnh, mang theo hơi sương.
Cố Dư Trạch đứng bên cạnh, khoác áo khoác cho cô, giọng nhẹ:
“Cô không nên tự trách.”
“Nếu tôi không tìm, có lẽ đã không kéo anh vào nguy hiểm này.”
Anh khẽ cười:
“Nguy hiểm không đáng sợ. Sợ nhất là cô im lặng, buông bỏ.”
Cô ngẩng nhìn anh.
Ánh đèn từ thành phố phản chiếu trong đôi mắt anh — sâu, bình tĩnh, và chứa đựng điều gì đó khiến cô không dám nhìn quá lâu.
“Anh luôn như vậy sao? Bình tĩnh giữa mọi thứ?”
“Không.” – anh đáp, giọng thấp. – “Chỉ khi đứng trước cô, tôi mới phải cố tỏ ra bình tĩnh.”
Cô sững người, tim như ngừng đập.
Khoảng cách giữa hai người chỉ còn nửa bước.
Gió đêm khẽ lay tóc cô, chạm vào môi anh.
Trong giây phút ấy, mọi âm thanh như biến mất.
Chỉ còn hơi thở đan xen, và ánh mắt không rời.
Nhưng rồi điện thoại reo — âm thanh sắc lạnh cắt ngang khoảnh khắc mong manh ấy.
Anh bắt máy.
Giọng người bên kia gấp gáp:
“Dư Trạch, có chuyện rồi. Dữ liệu trong ổ cứng… bị khóa tự động. Và nó đang tự hủy.”
Anh chấn động:
“Cái gì?”
“Chúng tôi đang cố gỡ, nhưng có tín hiệu truy cập từ bên ngoài. Ai đó đang cố xóa sạch từ xa.”
Anh quay sang cô, ánh mắt căng thẳng:
“Chúng phát hiện ra rồi. Ai đó… đang trong hệ thống.”