hôn nhân hợp đồng của tổng tài cố chấp

Chương 12: Cơ thể không thuộc về mình


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gió rít qua khe cửa, mang theo hơi ẩm mặn của buổi đêm.

Lâm Tư Nhiên khẽ lùi lại từng bước, ánh mắt không rời khỏi người phụ nữ trước mặt.

“Chị… chị làm sao vậy?” – cô hỏi, giọng run run.

Người kia — Uyển Dao giả — ngẩng đầu lên.

Đôi mắt cô ta vốn đen nhánh giờ ánh lên sắc đỏ rực, những mạch máu mảnh li ti nổi dưới da, như đang có thứ gì đó chuyển động bên trong.

“Tôi nhớ ra rồi…” – giọng cô ta khàn đặc – “Tôi không phải cô ấy. Tôi là bản thể hoàn chỉnh hơn… không đau, không chết, không lùi bước.”

Tư Nhiên lùi thêm một bước, tay mò tìm điện thoại.

Nhưng màn hình chỉ hiển thị dòng chữ: No signal.

Cô nuốt khan.

“Chị… chị cần bình tĩnh lại. Có thể cơ thể chị đang phản ứng với—”

“Cơ thể này không phải của tôi!” – Uyển Dao giả hét lên, âm thanh vang vọng khắp căn hộ. – “Tôi nghe thấy tiếng người khác trong đầu… một giọng nói ra lệnh, bắt tôi phải giết Cố Dư Trạch. Nhưng tôi không muốn! Tôi không muốn nữa!”

Cô ta ôm đầu, quỵ xuống, những ngón tay siết chặt như sắp xé toang da đầu mình.

Tư Nhiên vội chạy lại, định giữ lấy cô ta, nhưng ngay khi chạm vào — cơ thể người kia giật mạnh, một luồng điện xẹt qua.

Tư Nhiên bị hất văng, ngã mạnh xuống sàn.

Mùi khét lan trong không khí.

Trong khi đó, ở bến cảng số 12, Cố Dư Trạch vẫn đối mặt với Ngụy Hạo.

Hai người đứng cách nhau vài mét, ánh đèn từ cần cẩu hắt xuống chiếu thành vệt dài.

“Cô ta còn sống nghĩa là gì?” – Dư Trạch hỏi, giọng lạnh lùng.

Ngụy Hạo cười nhạt:

“Anh luôn thông minh, nhưng lần này lại quá tin vào bản thân. Anh nghĩ mình đang điều tra Dự án 07 sao? Không, anh chính là một phần của nó.”

“Anh nói gì?”

“Anh thật sự không nhớ sao? Chính anh là người đề xuất thử nghiệm cấy ghép ký ức thần kinh nhân tạo đầu tiên. Uyển Dao chỉ là vật dẫn.”

“Không thể nào!” – Dư Trạch siết chặt nắm tay.

Ngụy Hạo rút trong áo ra một con chip nhỏ, ném về phía anh:

“Đây là bản lưu đầu tiên của anh. Trong đó có cả ký ức bị xóa – ký ức về thí nghiệm mà anh đã từng tiến hành lên chính cô ấy.”

Con chip rơi xuống, kêu “lách tách”.

Dư Trạch nhìn nó, lòng rối như tơ.

“Anh muốn gì?”

Ngụy Hạo cười, nụ cười méo mó:

“Tôi muốn anh nhớ lại… và đau khổ như tôi. Bởi vì chính anh đã giết cô ấy — và bây giờ, bản sao kia là sự trừng phạt dành cho anh.”

Cùng lúc đó, tại căn hộ, Uyển Dao giả gào thét, đổ sập đồ đạc xung quanh.

Cơ thể cô ta giật liên hồi, da thịt nơi cổ bắt đầu nứt, ánh sáng trắng mảnh rọi ra từ bên trong.

Tư Nhiên bò dậy, hét:

“Chị! Chị dừng lại đi! Tôi sẽ giúp chị!”

Uyển Dao giả chợt dừng, nhìn cô.

Trong đôi mắt ấy — thoáng qua một tia nhận thức thật sự.

“Tư Nhiên… là em sao?”

Giọng nói ấy, mềm mại, dịu dàng — giọng của chị cô thật sự.

Tư Nhiên khựng lại, nước mắt tuôn xuống.

“Là em! Là Tư Nhiên đây! Chị nhớ ra rồi sao?”

Uyển Dao giả khẽ mỉm cười.

“Chị không biết chị là ai nữa… nhưng trong đầu chị, có hình ảnh em cười. Hóa ra, chị từng có em gái.”

Tư Nhiên gật đầu, vừa khóc vừa nắm tay cô:

“Phải, chị là Uyển Dao! Là chị của em! Hãy cùng em đi khỏi đây!”

Nhưng đúng lúc ấy, đôi mắt cô ta lại chuyển đỏ.

Giọng nói khác vang lên, lạnh như kim loại:

“Mục tiêu: loại bỏ nhân tố nhiễu.”

Uyển Dao giả siết cổ Tư Nhiên, lực mạnh đến mức cô nghẹt thở.

“Tôi… không… muốn…” – cô ta gào lên, giằng xé chính mình – “Rời khỏi đầu tôi!”

Tại cảng, Cố Dư Trạch đột nhiên nhận tín hiệu khẩn từ hệ thống nhà:

“Mức năng lượng sinh học bất thường phát hiện – chỉ số vượt ngưỡng an toàn.”

Anh lao về xe, bỏ mặc Ngụy Hạo hét phía sau:

“Anh sẽ không cứu được cô ta đâu! Bản sao không thể tồn tại nếu không có bản gốc!”

Căn hộ lúc này rơi vào hỗn loạn.

Đèn chớp tắt, cửa tự động khóa kín.

Uyển Dao giả quỳ sụp xuống, bàn tay run bần bật, những mảnh da nhân tạo bắt đầu bong ra, để lộ phần mô kim loại sáng lấp lánh bên dưới.

Tư Nhiên bò ra phía sau ghế, cố thở, giọng đứt quãng:

“Chị… dừng lại đi… em xin chị…”

Uyển Dao giả khóc.

Giọt nước mắt chảy xuống, hòa cùng dòng máu nhân tạo màu bạc.

“Em… không hiểu đâu, Tư Nhiên…” – cô ta nói trong hơi thở đứt quãng – “Chị chỉ là cái bóng. Chị được sinh ra để chết thay cho ai đó.”

“Không! Với em, chị là thật! Cho dù chị có là bản sao hay gì đi nữa, chị vẫn là người duy nhất em còn!”

Uyển Dao giả ngẩng đầu, đôi mắt run lên, rồi dần dịu lại.

“Vậy thì… chị sẽ chọn tin em.”

Cửa bật mở.

Cố Dư Trạch lao vào, nắm chặt khẩu súng điện, chĩa về phía cô gái đang quỳ.

“Tránh xa cô ấy!”

Uyển Dao giả quay lại, ánh mắt cô ta lúc này nửa tỉnh nửa loạn.

“Tôi không muốn giết ai… nhưng trong đầu tôi có lệnh. Nếu không hoàn thành, tôi sẽ nổ.”

Anh bước lên một bước:

“Tôi có thể gỡ mã đó. Nhưng cô phải để tôi truy cập hệ thống thần kinh của cô.”

“Tôi tin anh không?” – cô ta hỏi, giọng run.

“Cô không cần tin. Cứ chọn – sống, hay nổ tung mang theo cả cô ấy.”

Một giây im lặng.

Rồi Uyển Dao giả gật.

Anh quỳ xuống, rút trong túi ra một thiết bị hình bán nguyệt, gắn lên cổ cô.

Ánh sáng xanh chạy dọc sống lưng cô ta.

“Đang truy cập hệ thần kinh… 45%... 72%...”

Bỗng màn hình nhấp nháy đỏ:

“Xung đối kháng – phản hồi dữ liệu vượt mức – nguy cơ nổ 97%.”

Anh nghiến răng, hét:

“Giữ lấy cô ấy, Tư Nhiên!”

Tư Nhiên ôm chặt “chị mình” từ phía sau, nước mắt hòa với mồ hôi.

“Chị phải sống! Em xin chị, đừng rời bỏ em lần nữa!”

Dư Trạch gõ liên tục.

Bàn phím nóng rực dưới tay anh.

“Gần xong rồi… chỉ cần thêm chút nữa…”

Nhưng ngay lúc đó, giọng Uyển Dao giả vang lên khẽ khàng:

“Cố Dư Trạch… nếu tôi thật sự là bản sao, thì tôi xin anh… hãy hủy tôi đi. Bởi vì mỗi giây tôi tồn tại, cô ấy sẽ đau thêm một lần.”

Anh ngẩng lên, mắt anh đỏ ngầu:

“Không! Cô là kết quả của một linh hồn đang cố sống sót! Cô có quyền được sống!”

Uyển Dao giả mỉm cười.

“Cảm ơn anh… vì đã khiến tôi tin rằng tôi từng là người.”

Rồi cô siết chặt tay Tư Nhiên, đẩy cô ra xa.

“Chạy đi.”

“Không! Chị!”

Cố Dư Trạch nhận ra điều gì đó:

“Không, đừng làm—!”

Ánh sáng trắng bùng lên.

Tiếng nổ nhỏ, không lớn như bom, mà trầm, nghẹn như tiếng tim vỡ.

Mọi thứ chìm vào im lặng.

Khi anh mở mắt, căn phòng đầy khói.

Trên sàn, chỉ còn lại những mảnh vụn bạc và một vòng cổ nhỏ – chiếc vòng bạc khắc hai chữ “Tư Nhiên.”

Cô quỳ xuống, ôm vòng vào lòng, khóc đến lặng người.

Cố Dư Trạch đứng lặng sau lưng, nhìn mảnh khói tản đi, ánh mắt anh phủ đầy bóng tối.

Trong đầu anh vang lên câu nói của Ngụy Hạo ở bến cảng:

“Bản sao không thể tồn tại nếu không có bản gốc.”

Anh khẽ thì thầm:

“Vậy thì… bản gốc vẫn còn đâu đó.”

Ba ngày sau.

Tin tức lan ra — một cơ sở nghiên cứu bí mật dưới lòng đất phát nổ.

Không có thi thể.

Chỉ còn một mã định danh duy nhất được tìm thấy trong đống tro tàn:

“L.D-07 – Project Resurrection.”

Cố Dư Trạch nhìn dòng tin, tay siết chặt ly cà phê.

Tư Nhiên ngồi bên, vẫn đeo chiếc vòng bạc đã cháy sém.

“Anh sẽ đi sao?” – cô hỏi khẽ.

“Phải. Tôi phải tìm hiểu xem, ai là người đứng sau. Và nếu Uyển Dao còn sống… tôi sẽ đưa cô ấy về.”

“Còn em?” – cô nhìn anh, mắt đỏ hoe.

Anh khẽ chạm vào má cô, ánh mắt đầy dịu dàng:

“Em là lý do duy nhất khiến tôi không bỏ cuộc.”

Đêm ấy, khi anh rời khỏi nhà, Tư Nhiên nhìn theo bóng anh qua khung cửa sổ.

Trên cổ cô, một vệt sáng mờ lóe lên — mảnh vụn sinh học từ vụ nổ, gắn vào da mà cô không hề biết.

Cô khẽ chạm vào, ngạc nhiên.

“Lạ thật… sao da mình đau thế này?”

Ngoài kia, đèn đường mờ ảo.

Từ trong bóng tối, một giọng nữ vang lên trong đầu cô:

“Tư Nhiên… đừng khóc… chị chưa từng rời đi đâu.”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×