hôn nhân hợp đồng của tổng tài cố chấp

Chương 13: Giọng nói trong máu


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Căn nhà nhỏ chìm trong ánh sáng mờ nhạt buổi sớm.

Tư Nhiên tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ. Cô đưa tay sờ trán — nóng rát.

Một dòng máu mảnh rịn ra từ vành tai, hòa cùng mồ hôi, chảy xuống cổ.

Cô khẽ lẩm bẩm:

“Chắc chỉ là mệt quá thôi…”

Nhưng khi cô bước vào phòng tắm, nhìn vào gương, tim cô bỗng thắt lại.

Trên da cổ phải — chỗ từng bị ánh sáng trắng quét qua hôm đó — hiện lên một đường gân bạc mảnh, chạy dọc xuống xương quai xanh, tỏa ánh sáng yếu ớt.

Cô run run chạm vào.

Ngay lập tức, trong đầu vang lên một giọng nói — dịu dàng, mơ hồ, như từ xa vọng lại:

“Đừng sợ, Tư Nhiên… chị đây.”

Cô bật ngã ra sau, lưng đập vào tường.

Tim cô đập loạn xạ, hơi thở gấp gáp.

“Chị? Không… không thể nào…”

“Em từng hứa… sẽ không khóc nếu chị rời đi.”

Giọng nói càng lúc càng rõ, len lỏi qua từng nhịp tim.

Tư Nhiên nắm chặt ngực, cảm giác như có dòng điện yếu chạy qua từng mạch máu.

Cô ngồi sụp xuống, giọng nghẹn:

“Uyển Dao… là chị thật sao?”

“Không phải hoàn toàn. Chỉ là phần ký ức cuối cùng chị để lại… trong em.”

Giọng nói ấy dịu như sương, nhưng lại mang một nỗi buồn không thể chạm tới.

“Họ đã gắn một phần lõi sinh học của chị vào em, Tư Nhiên à. Dự án 07 không chỉ là nhân bản — mà là truyền ký ức giữa các cá thể sống. Giờ em đang trở thành cầu nối cuối cùng của họ.”

Tư Nhiên choáng váng, mọi thứ quay cuồng.

“Không, em không muốn… Em chỉ muốn sống như trước đây thôi!”

“Chị biết. Nhưng nếu em không kiểm soát được, họ sẽ tìm đến. Họ sẽ bắt em đi như đã từng bắt chị.”

“Họ là ai?” – cô hét lên, nhưng chỉ còn tiếng vọng của chính mình trong căn phòng nhỏ.

Trong khi đó, tại một khu nghiên cứu bỏ hoang ven ngoại ô thành phố.

Cố Dư Trạch đứng trước cánh cửa sắt gỉ, gió thổi qua mang theo mùi dầu máy cũ kỹ.

Anh vừa lần theo tọa độ lấy được từ con chip của Ngụy Hạo.

Bên trong, ánh sáng yếu ớt từ vài bóng đèn huỳnh quang cũ chiếu xuống.

Anh bước qua từng dãy máy chủ cũ, bụi phủ dày, nhưng tất cả vẫn còn hoạt động.

Màn hình bật sáng khi anh chạm tay vào bảng điều khiển.

Hàng loạt dòng dữ liệu hiện lên — và ở giữa, là một cái tên:

“Chủ nhiệm dự án: Cố An Bình.”

Anh chết lặng.

Đôi mắt khẽ run, tay siết chặt cạnh bàn.

“Cha sao…?”

Ký ức tuổi thơ ùa về: người đàn ông cao gầy, áo blouse trắng, thường nở nụ cười hiền hậu, hay xoa đầu anh mà nói:

“Dư Trạch, thế giới này không cần những con người hoàn hảo, mà cần những kẻ dám vượt giới hạn.”

Anh tưởng đó là lời dạy.

Giờ mới hiểu, đó là mệnh lệnh.

Anh bật một video cũ.

Trong đó, người đàn ông trung niên ngồi trước máy quay, mắt đăm đăm:

“Mẫu thử LD-07 đã đạt 89% đồng bộ ký ức. Nếu thành công, cô ta sẽ trở thành nhân chứng cho kỷ nguyên mới.

Còn nếu thất bại… ta sẽ dùng vật chủ dự phòng — mã LD-08.

Vật chủ dự phòng chính là… Tư Nhiên.”

Cố Dư Trạch đổ người về phía trước, hai bàn tay run bần bật.

“Không thể nào… Ông ta… đã chọn cả cô ấy…”

Mắt anh đỏ lên, gằn từng chữ:

“Cố An Bình — ông đã biến người vô tội thành công cụ.”

Anh hít sâu, cắm dây cáp vào cổng chính.

“Ta sẽ hủy sạch thứ rác rưởi này.”

Đêm xuống.

Tư Nhiên ngồi bên cửa sổ, ánh trăng phản chiếu lên gương mặt mệt mỏi.

Giọng Uyển Dao vẫn vang trong đầu, như sóng biển vỗ nhẹ:

“Em có biết vì sao chị bị tạo ra không?”

Tư Nhiên lắc đầu.

“Bởi vì họ muốn thử nghiệm xem ký ức có thể khiến một người trở thành người khác không.

Họ nghĩ chỉ cần cấy ký ức vào thể xác khác, linh hồn sẽ được sao chép. Nhưng họ quên mất — linh hồn không phải dữ liệu.”

Cô siết chặt tay.

“Vậy… em phải làm sao bây giờ?”

“Chạy. Trước khi họ phát hiện.”

Ngay lúc đó, chuông cửa vang lên.

Tư Nhiên giật mình, nhìn ra màn hình giám sát.

Một người đàn ông lạ, áo đen, đứng dưới hiên, đầu cúi thấp.

Hắn nói qua loa:

“Cô Lâm, tôi được Cố Dư Trạch nhờ mang tài liệu tới.”

Cô do dự một lát rồi mở cửa.

Nhưng ngay khi cửa vừa hé, một mùi hóa chất lạ xộc vào mũi.

Cô ngã quỵ xuống, mắt mờ dần.

“Tư Nhiên!” – giọng Uyển Dao vang lên gấp gáp – “Đừng ngủ! Hắn không phải người của Dư Trạch!”

Nhưng cô đã mất ý thức.

Khi mở mắt, Tư Nhiên thấy mình nằm trong căn phòng trắng xóa, ánh sáng chói rọi từ trần xuống.

Cô bị trói bằng dây kim loại, cổ tay in hằn vết máu.

Một giọng nói vang lên, trầm thấp và quen thuộc:

“Chào mừng em, LD-08.”

Cô ngẩng đầu — Ngụy Hạo.

Nhưng không, gương mặt hắn khác, lạnh và cứng hơn.

Hai con mắt hắn ánh kim, phản chiếu ánh sáng như máy quét.

“Anh… không phải người?”

Hắn mỉm cười:

“Tôi là sản phẩm đầu tiên. LD-01 – phiên bản lỗi.”

Cô rùng mình.

“Vậy anh bắt tôi để làm gì?”

“Để hoàn thiện chu trình. Một nửa ký ức của LD-07 đang trong người em. Tôi chỉ cần đồng bộ lại, dự án sẽ được tái sinh.”

“Đừng nghe hắn, Tư Nhiên!” – giọng Uyển Dao vang trong đầu, lần này dữ dội hơn bao giờ hết – “Nếu hắn đồng bộ, em sẽ biến mất!”

Tư Nhiên nhắm mắt, cố giữ bình tĩnh.

“Anh nghĩ tôi sẽ cho anh làm thế sao?”

Ngụy Hạo nghiêng đầu, nụ cười nhạt dần:

“Cô không có lựa chọn đâu.”

Hắn đưa tay ra, gắn một thiết bị lên cổ cô.

Ánh sáng chạy dọc mạch máu, rồi…

giọng Uyển Dao hét lên đau đớn:

“Aaa—!! Dừng lại!”

Cô cảm thấy hai dòng ký ức va chạm trong đầu.

Hình ảnh mờ ảo:

Uyển Dao cười bên biển, Dư Trạch đứng xa nhìn theo, còn cha anh — Cố An Bình — đứng sau tấm kính, ánh mắt lạnh như băng.

“Không! Trả lại ký ức cho chị ấy!” – Tư Nhiên hét lên, giãy giụa.

Máy quét nhấp nháy:

“Đồng bộ đạt 72%... 89%... 94%...”

Đúng lúc ấy, cánh cửa bật tung.

Cố Dư Trạch lao vào, súng điện trong tay, ánh mắt đỏ ngầu.

“Buông cô ấy ra!”

Một tia sáng lóe lên, Ngụy Hạo bị bắn văng ra, khói trắng phủ mờ căn phòng.

Anh chạy tới, tháo dây trói, kéo cô dậy.

“Em ổn chứ?”

Tư Nhiên run rẩy, giọng lạc đi:

“Em… em nghe thấy chị ấy… trong đầu em…”

Anh đặt tay lên má cô, ánh mắt dịu lại:

“Anh biết. Chính vì thế anh phải đến đây trước khi họ hoàn tất đồng bộ.”

“Anh biết…?”

“Cha anh… chính là người điều khiển tất cả.”

Tư Nhiên chết lặng.

“Không thể nào…”

“Ông ta dùng em và Uyển Dao như hai nửa thí nghiệm. Một người giữ ký ức, một người giữ cảm xúc.

Còn anh — là người giám sát tiến trình. Nhưng anh đã phản bội họ, để cứu hai người.”

“Cố Dư Trạch…” – giọng Uyển Dao khẽ vang trong đầu cả hai người, lần đầu tiên xuất hiện đồng thời – “Nếu anh thật lòng muốn kết thúc tất cả… hãy phá hủy lõi trung tâm.”

Dư Trạch nhìn về phía màn hình điều khiển.

Một khối trụ sáng đứng giữa phòng, nhịp đập phát sáng như tim người.

“Lõi trung tâm – LD-CORE.”

Anh siết tay Tư Nhiên:

“Chạy ra ngoài. Anh sẽ ở lại.”

“Không! Anh không được—”

Nhưng anh đã đẩy cô ra, ánh sáng xanh từ bàn điều khiển quét lên người.

“Lần này… anh không muốn ai phải chết thay ai nữa.”

“Dư Trạch, đừng!” – giọng Uyển Dao vang lên lần cuối, tha thiết – “Nếu anh làm vậy, em cũng sẽ biến mất…”

Anh mỉm cười, giọng nhẹ như gió:

“Vậy hãy cùng biến mất — như cách chúng ta từng thuộc về nhau.”

Anh nhấn nút.

Ánh sáng bùng lên.

Tư Nhiên hét lên tuyệt vọng, rồi bóng dáng anh biến mất trong biển sáng.

Khi cô tỉnh lại, căn phòng trắng đã hóa tro.

Bên ngoài, trời vừa hửng sáng.

Trong tay cô là một con chip nhỏ, khắc dòng chữ nguệch ngoạc:

“Đừng quên tôi.”

Một giọt nước mắt rơi xuống bề mặt kim loại, phản chiếu bầu trời xanh nhạt buổi sớm.

“Chị… anh ấy… tất cả… đều vì em sao?”

Trong đầu, giọng Uyển Dao đáp lại, yếu dần như hơi thở:

“Em không cần phải mang tội thay ai nữa, Tư Nhiên. Hãy sống… như một con người thật sự.”

Ba ngày sau, trên biển.

Một chiếc thuyền nhỏ rời bến, chở duy nhất một cô gái trẻ, mái tóc phất trong gió.

Cô cầm con chip trong tay, ánh mắt xa xăm.

Gió thì thầm, như mang theo tiếng cười dịu dàng của hai người từng rời đi.

“Uyển Dao, Cố Dư Trạch… nếu có kiếp sau, em hy vọng, mình sẽ không còn là phần thừa của ai nữa.”

Cô mỉm cười, lần đầu tiên sau nhiều đêm dài.

Ánh sáng ban mai chiếu lên mặt biển — lấp lánh như mảnh ký ức cuối cùng còn sót lại.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×