hôn nhân hợp đồng của tổng tài cố chấp

Chương 14: Ký ức hồi sinh


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Biển tháng Mười Hai lạnh cắt da.

Sóng vỗ đều vào bờ, từng nhịp như tiếng tim thoi thóp giữa một cơ thể kiệt sức.

Tư Nhiên ngồi trên bậc đá ngoài cảng, khoác chiếc áo choàng xám mỏng.

Gió thổi qua, tóc cô rối tung, vài sợi ướt đẫm dính vào má.

Trên tay cô, con chip bạc khắc dòng chữ nguệch ngoạc: “Đừng quên tôi.”

Cô khẽ thì thầm:

“Làm sao em có thể quên được…”

Đã ba tháng kể từ ngày căn cứ LD sụp đổ.

Tin tức về vụ nổ bị chính phủ giấu kín.

Tên của Cố Dư Trạch chưa từng được nhắc lại, cũng như không ai biết Uyển Dao là ai.

Tất cả như thể chưa bao giờ tồn tại.

Còn cô — chỉ là một cô gái lạ mặt, thuê phòng trọ nhỏ ở Hải Nham, ngày làm thêm ở quán cà phê, đêm ngồi viết lại từng mảnh ký ức bằng chữ.

Nhưng có những đêm, cô vẫn nghe giọng Uyển Dao thì thầm trong giấc mơ:

“Tư Nhiên, đừng quên… biển chính là nơi bắt đầu mọi ký ức.”

Một buổi sáng, khi sương vẫn còn phủ trắng bờ biển, Tư Nhiên mở cửa quán.

Cô làm ở quán nhỏ tên Moon Bay, chỉ có vài bàn gỗ, treo đầy vỏ sò.

Tiếng chuông leng keng vang lên khi cửa mở.

Cô ngẩng đầu, mỉm cười như thói quen:

“Xin chào, anh dùng gì—”

Giọng cô nghẹn lại.

Người đàn ông đứng trước mặt — cao, gương mặt lạnh, dáng người quen thuộc đến nghẹt thở.

Mái tóc đen hơi rối, đôi mắt sâu và bình thản.

Cô đánh rơi cái khay trong tay, tách cà phê đổ ra sàn.

Anh khẽ nhíu mày:

“Xin lỗi, tôi làm cô sợ sao?”

Tư Nhiên không thể nói.

Giọng nói ấy… từng là âm thanh cô nghe trong giấc mơ suốt ba tháng qua.

Cô lắp bắp:

“Anh… anh là ai?”

Anh hơi nghiêng đầu:

“Tôi? À, tên tôi là Lâm Du. Tôi mới chuyển đến đây vài ngày.”

Lâm Du.

Cái tên không hề xa lạ — vì đó chính là tên mà Cố Dư Trạch từng dùng khi còn ở viện nghiên cứu.

Cô cảm thấy máu trong người lạnh dần.

“Anh… có từng sống ở thành phố không?”

“Không.” – Anh trả lời dứt khoát. – “Tôi bị tai nạn vài năm trước, mất trí nhớ. Giờ chỉ nhớ được mình từng làm việc với máy móc. Có lẽ là kỹ sư gì đó.”

Tư Nhiên lặng người.

Mọi tế bào trong cô như run lên.

Cô nhớ rõ — Cố Dư Trạch cũng từng nói với cô: “Nếu có kiếp sau, anh vẫn sẽ chọn làm kỹ sư, nhưng không phải để chế tạo người, mà để sửa lại chính mình.”

Cô nhìn anh, lòng cuộn trào.

“Anh… có từng biết ai tên Uyển Dao không?”

Lâm Du khẽ nhíu mày, suy nghĩ giây lát.

“Nghe lạ lắm. Tôi không nghĩ tôi biết.”

Nụ cười trong anh nhẹ, nhưng đôi mắt… ánh lên một thoáng gì đó – đau nhói, như linh cảm.

Từ hôm ấy, Lâm Du thường ghé quán Moon Bay.

Anh hay ngồi chỗ gần cửa sổ, im lặng đọc sách, hoặc lắp ráp mấy linh kiện nhỏ mua ở chợ đồ cũ.

Còn Tư Nhiên, mỗi khi nhìn anh, tim cô lại đau đến khó thở.

Một lần, khi cô mang cà phê ra, anh hỏi:

“Cô tin vào ký ức không?”

“Ý anh là sao?”

“Là… dù não có quên, cơ thể vẫn nhớ. Có những phản xạ, những cảm giác, dù không tên, vẫn khiến ta run lên.

Ví dụ như…” – anh khẽ mỉm cười – “mỗi lần cô cười, tôi lại có cảm giác… rất quen thuộc.”

Tư Nhiên đứng chết lặng.

Ánh sáng ngoài cửa hắt lên gương mặt anh — y hệt khoảnh khắc trong phòng trắng hôm đó, khi anh nói: “Hãy sống như một con người thật.”

Cô quay đi, giấu đi giọt nước mắt đang chực rơi.

“Có lẽ… đó là ký ức mà anh chưa đánh mất.”

Đêm đó, Tư Nhiên ngồi một mình trong phòng.

Trên bàn là con chip bạc, và một cuốn sổ nhỏ ghi chằng chịt những dòng chữ.

Ngày thứ 88: Anh ấy vẫn không nhớ gì. Nhưng mỗi lần tôi nói về biển, mắt anh lại xa xăm. Có lẽ… anh vẫn còn đó, chỉ là chưa trở về.

Cô đặt tay lên con chip.

Nó sáng lên nhẹ, phát ra âm thanh mơ hồ — như nhịp tim.

“Tư Nhiên…” – giọng Uyển Dao vang lên, yếu ớt – “Em cảm nhận được chứ? Một phần dữ liệu từ lõi trung tâm đã sao chép vào người anh ta. Đó không phải trùng hợp.”

“Chị nói… anh ấy thật sự là Dư Trạch?”

“Không hoàn toàn. Là bản thể mới, được tái tạo từ tế bào sống còn sót lại trong vụ nổ. Nhưng ký ức… đang dần thức tỉnh.”

“Vậy… em phải làm gì?”

“Hãy để anh ấy nhớ ra. Dự án chưa kết thúc đâu, Tư Nhiên. Nếu anh ấy nhớ sai… họ sẽ tìm được cả hai.”

“Họ vẫn còn sống?”

“Còn. Và đang lần dấu em từng ngày.”

Sáng hôm sau, khi Tư Nhiên đến quán, Lâm Du đã ngồi đó, tay đang cầm một bản thiết kế cũ.

Cô nhìn lướt qua — đó là sơ đồ lõi sinh học, giống hệt bản mà cô từng thấy trong căn cứ.

Cô hít mạnh một hơi, cố giữ bình tĩnh.

“Anh lấy bản này ở đâu?”

“Tôi… không biết. Tối qua dọn phòng thì thấy trong balô. Có lẽ ai đó đã nhét vào.”

“Có ai tìm đến anh gần đây không?”

Anh lắc đầu.

“Chỉ có một người phụ nữ lạ. Cô ta đưa tôi tấm thẻ nhớ, nói rằng bên trong là ‘sự thật về tôi’. Nhưng khi tôi cắm vào máy, nó phát nổ.”

Tư Nhiên siết chặt tay, tim đập mạnh.

“Anh có thấy mặt cô ta không?”

“Không rõ, chỉ nhớ tóc cô ta dài, giọng nói rất… lạ, như có hai âm trộn vào nhau.”

Cô chết lặng.

Giọng hai âm — chính là đặc trưng của Ngụy Hạo bản máy.

Hắn vẫn còn sống.

Tối đó, biển động dữ dội.

Gió gào, sóng đập vào bờ đá như ai đang khóc.

Tư Nhiên tìm đến căn nhà gỗ nhỏ nơi Lâm Du ở.

Anh đang ngồi giữa phòng, trước mặt là những mảnh linh kiện vỡ.

Cô bước đến, giọng nghẹn:

“Anh… có nhớ tôi không?”

Anh ngẩng lên, ánh mắt sâu hun hút.

“Cô hỏi lạ nhỉ. Chúng ta mới quen mà.”

“Không.” – cô bước lại gần – “Chúng ta từng ở cùng một nơi. Anh đã cứu tôi. Anh nói rằng nếu có kiếp sau, anh sẽ sống như một con người thật.”

Anh im lặng.

Một thoáng run nhẹ hiện qua khóe môi.

“Tôi… không hiểu cô đang nói gì.”

Tư Nhiên cầm tay anh, đặt lên ngực mình.

“Nghe đi. Anh cảm nhận được không? Tim tôi đập cùng nhịp với anh.”

Anh định rút tay lại, nhưng rồi bỗng khựng.

Trong đầu anh thoáng qua hình ảnh: cô gái nhỏ trong căn phòng trắng, nước mắt lăn dài, ánh sáng nổ tung…

Anh ôm đầu, hét lên:

“Dừng lại! Tôi không muốn thấy nữa!”

Máu trào ra từ mũi, anh quỵ xuống.

Tư Nhiên hoảng hốt:

“Anh! Anh sao vậy?”

“Trong đầu tôi… có ai đó… đang thì thầm tên cô…”

Uyển Dao.

Cả hai cùng ngẩng lên.

Giọng nói vang lên từ chiếc radio cũ góc phòng — không ai bật nó cả.

“Tư Nhiên, em đã tìm thấy anh ấy rồi sao?”

Cô sững người.

“Chị… Uyển Dao?”

Lâm Du run rẩy, nhìn quanh.

“Tôi… tôi nghe thấy… giọng đó…”

“Đừng sợ, Dư Trạch. Một phần ký ức của anh vẫn còn trong tôi.”

“Không! Tôi là Lâm Du!” – anh hét lên. – “Tôi không phải Cố Dư Trạch!”

“Nếu anh không phải, sao tim anh vẫn đau khi nhìn cô ấy?”

Lâm Du khựng lại.

Đôi mắt anh dần ướt.

“Tôi… không biết nữa…”

Tư Nhiên quỳ xuống, ôm lấy anh.

“Anh không cần nhớ tất cả. Chỉ cần nhớ rằng anh từng yêu, và anh từng cứu tôi.”

Cơ thể anh run lên, rồi dần dịu lại.

Anh khẽ nói, giọng trầm thấp:

“Thì ra… đây là lý do tôi sống sót.”

“Đúng.” – Uyển Dao nói nhỏ – “Vì anh vẫn nợ một lời hứa.”

“Lời hứa…?”

“Rằng anh sẽ sống, để bảo vệ phần con người còn sót lại trong thế giới này.”

Đúng lúc đó, cửa bật mở.

Một nhóm người mặc áo đen tràn vào, súng điện chĩa thẳng.

Giọng nói lạnh lẽo vang lên từ loa ngoài:

“Lâm Du – LD-09, anh bị yêu cầu thu hồi. Vui lòng hợp tác.”

Tư Nhiên kéo anh lùi lại.

“Chạy!”

Anh nắm lấy tay cô, kéo vào cửa sau.

Tiếng đạn điện bắn ra, tia lửa loé sáng khắp căn nhà.

Cả hai lao ra biển, mưa xối xả, gió quất rát da.

Sau lưng, tiếng truy đuổi càng lúc càng gần.

Tư Nhiên thở gấp, hét lên trong tiếng sóng:

“Anh có nhớ đường hầm ngầm không?!”

Anh nhìn cô, như có điều gì đó bật sáng trong đầu.

“Nhớ… ở dưới cầu cảng cũ!”

Họ chạy.

Tia sét rạch ngang bầu trời, chiếu sáng mặt biển đen.

Vừa đến cầu cảng, một viên đạn điện bắn trúng vai anh.

Anh gục xuống, nhưng vẫn kéo tay cô đi.

“Không sao… đi đi…”

Máu hòa trong nước mưa.

Tư Nhiên khóc nấc:

“Anh đừng bỏ em nữa!”

“Tư Nhiên!” – giọng Uyển Dao vang dội – “Đưa con chip vào hệ thống cầu cảng! Nó sẽ kích hoạt mã xoá dữ liệu!”

Cô run rẩy móc con chip bạc, cắm vào bảng điều khiển rỉ sét.

Một tia sáng xanh bật lên.

“Xóa dữ liệu – kích hoạt.”

Toàn bộ khu vực cầu cảng rung lên, ánh sáng lan khắp biển.

Những người truy đuổi gào thét rồi biến mất trong làn sóng dữ liệu tan rã.

Tư Nhiên ôm lấy Lâm Du, nước mắt hòa trong mưa.

“Anh… anh nghe em không?”

Anh mỉm cười yếu ớt:

“Lần này… anh không đi đâu cả.”

Cô cúi xuống, hôn lên trán anh.

Cả hai lặng im giữa tiếng mưa, như thế giới chỉ còn lại nhịp tim họ hòa vào nhau.

Sáng hôm sau, biển lặng.

Không còn dấu vết của cuộc truy đuổi.

Chỉ có một con thuyền trôi dạt ngoài khơi, trên boong là một chiếc vòng cổ bạc và con chip nứt đôi.

Tư Nhiên ngồi đó, gió thổi qua mái tóc ướt.

Cô mỉm cười trong nước mắt:

“Uyển Dao, Dư Trạch… cuối cùng chúng ta cũng thoát khỏi trò chơi của họ rồi.”

Từ xa, ánh sáng bình minh dần nhô lên.

Cô chạm vào ngực — nơi nhịp tim đập mạnh, vang lên âm thanh như hai nhịp hòa làm một.

“Chị à… có lẽ, đây mới là khởi đầu thật sự của em.”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×