Buổi sáng thứ hai sau lễ cưới, bầu trời thành phố vẫn đục như lớp sương chưa tan. Ánh nắng lười biếng vắt qua ô cửa kính, rơi trên nền sàn lát đá hoa, lạnh như ánh mắt người đàn ông ngồi bên bàn ăn.
Cố Dư Trạch đang đọc báo.
Anh mặc áo sơ mi trắng, cổ áo cài kín, từng động tác đều có tiết tấu chậm rãi, chuẩn xác — như một người đã quen sống trong trật tự tuyệt đối.
Trên bàn, cà phê vẫn còn bốc khói, nhưng anh chưa uống ngụm nào.
Khi Lâm Tư Nhiên bước xuống, anh ngẩng lên thoáng chốc.
Ánh nhìn chỉ dừng lại đúng ba giây, rồi trở về với tờ báo.
“Cô dậy muộn.”
Giọng anh không cao, nhưng đủ khiến người nghe cảm thấy lạnh gáy.
Cô bình tĩnh đáp: “Tôi không có nghĩa vụ phải dậy sớm khi không có lịch trình.”
Anh lật một trang báo, cười nhạt: “Đúng, nhưng tôi không thích người trong nhà tôi ngủ đến hơn chín giờ.”
Cô đứng im vài giây, rồi đi về phía bàn ăn.
“Vậy từ mai, tôi sẽ dậy sớm hơn.”
Không khí giữa hai người lại rơi vào yên lặng.
Chỉ còn tiếng dao nĩa nhẹ va vào đĩa sứ, và tiếng giấy báo sột soạt.
“Cô có kế hoạch gì hôm nay?”
Cố Dư Trạch hỏi khi gấp tờ báo lại.
“Tôi định đi dạo quanh thành phố một chút.”
“Không được.”
Cô hơi ngẩng đầu. “Lý do?”
“Cô là vợ Cố Dư Trạch. Đi đâu cũng có người để ý. Tôi không muốn bị báo chí chụp hình khi cô đang đứng mua đồ ven đường.”
Cô mím môi, không phản ứng.
Một giây sau, cô chỉ khẽ nói: “Vậy tôi ở nhà.”
Cố Dư Trạch gật đầu, giọng anh trầm xuống:
“Nếu cô cần gì, bảo Lý Tư giúp. Còn tôi, có cuộc họp ở công ty.”
Anh đứng dậy, khoác áo vest lên vai, bước đi với dáng vẻ tự nhiên mà xa cách.
Cánh cửa khép lại sau lưng anh, căn nhà rộng lập tức chìm vào im ắng.
Lâm Tư Nhiên ngồi yên, nhìn ly cà phê đã nguội trước mặt.
Cô đưa tay chạm nhẹ vào thành cốc, ngón tay lạnh ngắt.
“Người đàn ông này…” — cô khẽ thì thầm — “thật sự không biết cười sao?”
Từ ngày cưới, cô chưa từng thấy anh cười.
Không cười khi ký hợp đồng, không cười khi nói chuyện, thậm chí cả lúc chào hỏi khách ở buổi tiệc.
Anh giống như một cỗ máy được lập trình chính xác, không lệch nhịp, không sai sót, không cảm xúc.
Cô thở dài, đứng dậy.
Hôm nay, căn hộ vẫn im lặng như thể không có hơi người.
Trên tường, đồng hồ chạy đều — từng tiếng tích tắc lạnh buốt.
Buổi trưa, Lý Tư — trợ lý riêng của Cố Dư Trạch — mang đến cho cô vài tập tài liệu.
“Phu nhân, đây là lịch trình xã hội của Cố tổng. Một số sự kiện cô cần đi cùng. Cố tổng dặn, cô nên làm quen trước để không bất ngờ.”
“Anh ấy thật chu đáo.” – cô mỉm cười, giọng pha chút trào phúng.
Lý Tư hơi lúng túng, không dám đáp. Anh ta đặt tài liệu xuống bàn, rồi cúi đầu:
“Nếu cô cần gì thêm, có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.”
Khi anh ta đi, căn phòng lại trở về tĩnh lặng.
Lâm Tư Nhiên mở tập hồ sơ ra.
Trong đó là danh sách dài những buổi tiệc, hội nghị, bữa tối cùng các đối tác lớn.
Mỗi buổi đều ghi rõ: “Vợ chồng Cố thị cùng tham dự.”
Cô nhìn hàng chữ ấy rất lâu, rồi bật cười nhẹ.
Vợ chồng.
Hai chữ nghe thân thuộc, nhưng trong trường hợp này, nó giống như một vai diễn được đóng khung.
Buổi chiều, khi cô đang định đọc sách, điện thoại đổ chuông.
Là cuộc gọi từ một số lạ.
“Xin chào, tôi là Chu Nghi — phóng viên của tạp chí ‘Nhân vật thương giới’. Tôi muốn đặt lịch phỏng vấn phu nhân Cố tổng.”
Cô thoáng khựng lại. “Phỏng vấn tôi?”
“Đúng vậy. Cô là người vợ thần bí nhất năm nay. Ai cũng tò mò cô là ai, làm sao khiến Cố Dư Trạch – người nổi tiếng không gần phụ nữ – chịu kết hôn.”
Cô cười khẽ, giọng dịu mà cứng:
“Xin lỗi, tôi không phải người của công chúng. Tôi không có gì để chia sẻ.”
“Nhưng—”
Cô cúp máy, không do dự.
Cô biết, chỉ cần cô hé môi, tin tức sẽ lan đi như lửa cháy khô.
Cố Dư Trạch hẳn sẽ không tha thứ.
Tối hôm đó, khi đồng hồ điểm 8 giờ, tiếng cửa chính vang lên.
Cố Dư Trạch trở về.
Anh tháo cà vạt, đặt áo vest lên ghế. Mùi nước hoa lạnh và hương bạc hà thoang thoảng theo bước chân anh.
Lâm Tư Nhiên ngẩng lên khỏi cuốn sách.
“Anh về rồi.”
“Ừ.”
Anh chỉ đáp gọn, rồi đi về phía tủ rượu, rót cho mình ly whisky.
Cô nhìn dáng lưng anh, khẽ nói:
“Hôm nay, phóng viên gọi cho tôi.”
Cố Dư Trạch dừng tay.
Ánh mắt anh lập tức sắc lại: “Ai?”
“Chu Nghi, tạp chí Nhân vật thương giới.”
“Cô nói gì với họ?”
“Không gì cả. Tôi từ chối.”
Anh im lặng vài giây, rồi quay lại.
“Lần sau có chuyện như thế, báo với tôi trước khi cúp máy.”
Cô nhướng mày. “Tôi đâu phải nhân viên của anh.”
Anh nhìn cô, ánh mắt sâu như giếng cổ:
“Cô là vợ tôi. Tạm thời.”
Không hiểu sao, hai chữ “tạm thời” khiến cô thấy nghẹn.
Cô cố nén lại, bình thản đáp:
“Tôi hiểu. Tôi sẽ báo trước.”
Cố Dư Trạch gật đầu, rồi đi về phía ban công.
Ánh sáng ngoài trời chiếu lên gương mặt anh, phản lại trong ly rượu, mờ mịt mà lạnh lẽo.
Một lúc lâu, anh nói mà không quay lại:
“Cô có ghét tôi không?”
Câu hỏi khiến Lâm Tư Nhiên ngẩn người.
“Ghét?” — cô khẽ cười — “Tôi không rảnh để ghét. Chúng ta chỉ có ba tháng.”
Anh quay đầu, đôi mắt đen như chứa điều gì đó khó tả.
“Cô thật sự nghĩ mọi thứ chỉ là giao dịch?”
“Không phải sao?” – cô trả lời – “Anh giúp Lâm thị, tôi giúp anh giữ thể diện trước cổ đông. Cả hai đều có lợi.”
Cố Dư Trạch khẽ nhếch môi, nụ cười hiếm hoi nhưng không vui:
“Phải. Nhưng đôi khi, những giao dịch dễ biến thành thứ khác, khi một bên quên mất ranh giới.”
“Anh sợ tôi quên?”
“Không.” – Anh nhìn thẳng vào mắt cô. – “Tôi sợ chính mình.”
Không khí khựng lại.
Cô không biết phải nói gì.
Câu trả lời ấy, vừa như thật, vừa như một trò đùa.
Đêm đó, trời đổ mưa.
Tiếng mưa rơi trên kính, đều đặn và lạnh.
Lâm Tư Nhiên không ngủ được. Cô bước ra ban công, thấy anh vẫn đứng đó, tay cầm ly rượu, mắt dõi theo màn đêm.
“Mưa rồi. Anh chưa ngủ sao?”
Anh không quay lại.
“Mưa khiến tôi nhớ lại vài chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Một người từng bảo, tôi là kẻ không biết cười.”
Cô tựa vào lan can, khẽ cười: “Người đó nói đúng.”
Cố Dư Trạch nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, rồi chậm rãi hỏi:
“Vậy cô thì sao? Cô cười được thật không?”
Cô ngẩn người.
Giữa ánh sáng lờ mờ, gương mặt anh ẩn trong bóng tối, chỉ còn lại đôi mắt sáng.
Câu hỏi ấy — nhẹ thôi, nhưng như một mũi kim chạm vào nơi cô giấu kỹ nhất.
“Cười là thói quen của tôi.” – cô đáp. – “Khi vui, khi buồn, khi sắp khóc, tôi đều cười được.”
“Vì sợ người khác thấy cô yếu?”
Cô im lặng. Một giây sau, cô nói nhỏ:
“Vì sợ người khác thương hại.”
Cố Dư Trạch nhìn cô thật lâu, rồi đặt ly rượu xuống bàn.
Anh bước đến gần, khoảng cách giữa hai người chỉ còn nửa mét.
“Cô không cần cười khi ở trước mặt tôi.” – Anh nói chậm, rõ từng chữ. – “Tôi không thích những nụ cười giả.”
Lâm Tư Nhiên khẽ ngẩng đầu.
Trong ánh sáng yếu ớt, mắt cô long lanh như nước.
“Nhưng nếu không cười, tôi không biết phải làm gì khác.”
Cố Dư Trạch không nói gì thêm.
Anh chỉ nhìn cô, ánh mắt pha lẫn lạnh và dịu — một thứ mâu thuẫn khiến tim cô đập nhanh bất thường.
Rồi anh quay đi, nói khẽ:
“Ngủ đi. Ngày mai có bữa tiệc tối với chủ tịch Tân Hoa. Cô đi cùng tôi.”
“Vâng.”
Anh bước đi, bóng lưng khuất sau hành lang dài.
Tiếng mưa vẫn rơi, hòa với nhịp tim cô hỗn loạn.
Đêm yên tĩnh đến lạ.
Cô nằm trên giường, mắt mở to nhìn trần nhà.
Bên tai, câu nói của anh vang lên — “Tôi sợ chính mình.”
Cô không hiểu, một người như anh, người nắm trong tay cả tập đoàn, có gì để sợ?
Nhưng giây phút đó, khi ánh mắt anh lạc đi, cô lại thấy… cô đơn.
Không biết từ khi nào, cô bắt đầu muốn hiểu anh.
Không vì hợp đồng, không vì trách nhiệm.
Mà vì đằng sau vẻ lạnh lùng kia, dường như có điều gì đó tổn thương mà anh không nói ra.