hôn nhân hợp đồng của tổng tài cố chấp

Chương 4: Buổi tiệc dưới ánh đèn thủy tinh


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trưa hôm sau, trời nắng nhẹ, bầu không khí trong lành lạ thường sau cơn mưa đêm qua.

Từ cửa sổ tầng ba mươi, cả thành phố hiện ra như một bức tranh pha lê, sáng rực mà xa cách.

Lâm Tư Nhiên ngồi trước gương, thợ trang điểm đang hoàn thiện lớp phấn cuối cùng.

Trên ghế sofa phía sau, treo sẵn bộ váy dạ hội màu bạc ánh lam — chiếc váy mà stylist nói rằng “khi cô bước vào, sẽ không ai rời mắt được.”

Cô nhìn bản thân trong gương. Lớp trang điểm mỏng, môi đỏ nhạt, mái tóc búi thấp, để lộ đường cổ tinh tế.

Một gương mặt thanh nhã, điềm tĩnh — hoàn hảo đến mức không ai nhận ra, trái tim sau lớp vẻ ngoài ấy đang loạn nhịp.

Tối nay, là buổi tiệc lớn đầu tiên họ xuất hiện với tư cách “vợ chồng Cố tổng”.

Mọi ống kính, mọi lời bàn tán, mọi ánh nhìn đều sẽ đổ dồn về họ.

Cô biết, không được phép để lộ dù chỉ một khe hở.

Bốn giờ chiều, Cố Dư Trạch xuất hiện ở cửa phòng.

Anh mặc bộ vest đen cắt may ôm người, cà vạt màu xám bạc, cổ áo sơ mi trắng tinh, từng đường nét sắc bén.

Ánh đèn hắt qua vai anh, khiến gương mặt anh như phủ một tầng sáng lạnh.

Anh nhìn cô. Trong một khoảnh khắc, ánh mắt ấy khựng lại.

“Xem ra, stylist của tôi có mắt.” – giọng anh trầm, mang chút gì đó khàn khàn, khó phân là khen hay chỉ xã giao.

Lâm Tư Nhiên khẽ mỉm cười:

“Anh nói thế là tôi nên cảm ơn anh, hay cảm ơn stylist của anh?”

“Cả hai.” – Anh đáp ngắn gọn.

Cô hơi nghiêng đầu:

“Anh thật sự không biết nói lời khen mà không biến nó thành mệnh lệnh, nhỉ?”

Cố Dư Trạch không trả lời.

Anh chỉ bước tới, đưa tay ra.

“Đi thôi, Cố phu nhân.”

Lâm Tư Nhiên đặt tay vào tay anh.

Ngón tay anh lạnh, nhưng lực siết lại vừa đủ để cô cảm thấy… thật.

Buổi tiệc diễn ra tại khách sạn Hoàng Minh — nơi hội tụ giới tinh hoa tài chính, truyền thông, và thương nghiệp.

Từng bước chân họ bước vào, ánh đèn flash lóe sáng liên tục, tiếng máy ảnh vang lên không dứt.

“Cố tổng, nhìn đây ạ!”

“Phu nhân, xin cô quay sang bên trái một chút!”

“Cô Lâm, có thể chia sẻ cảm nghĩ khi lần đầu tham dự sự kiện cùng chồng không?”

Cô mỉm cười, nụ cười vừa đủ chuẩn mực:

“Chỉ là một buổi tiệc, không có gì đặc biệt. Tôi đi cùng chồng, như mọi người thôi.”

Câu trả lời nhẹ nhàng, nhưng khéo léo.

Các phóng viên bị giọng nói dịu ấy làm cho dịu bớt, không ai dám hỏi sâu thêm.

Cố Dư Trạch liếc cô, khóe môi anh khẽ nhếch.

Một nụ cười mờ, chỉ thoáng qua — nhưng với người từng nói “anh không biết cười”, đó là điều hiếm hoi.

Cô không nhận ra, ánh mắt anh khi ấy… mềm hơn rất nhiều.

Hội trường chính sáng rực bởi đèn thủy tinh treo trên trần cao.

Âm nhạc du dương, tiếng ly rượu chạm nhau lanh canh, mùi nước hoa hòa với hương champagne.

Lâm Tư Nhiên đi bên cạnh anh, nhịp bước trùng khớp.

Mỗi khi có ai đến chào, anh luôn khẽ nghiêng đầu, giọng nói ôn hòa:

“Đây là vợ tôi, Lâm Tư Nhiên.”

Anh nói câu đó không nhanh, không chậm, nhưng đủ để người nghe cảm thấy được sự trọng thị.

Còn cô, chỉ khẽ gật đầu, cười dịu dàng — ánh mắt khiêm tốn mà tự tin.

“Cố tổng, không ngờ anh kết hôn nhanh thế!” – Một giọng đàn ông vang lên, thân mật mà có phần trêu chọc.

Là Giản Tư Kỳ, bạn thân của Cố Dư Trạch, đồng thời là phó tổng tập đoàn Giản Hưng.

“Không phải anh từng nói sẽ chẳng có ai khiến anh chịu bước vào hôn nhân sao?”

Giọng Giản Tư Kỳ cố ý nâng cao, khiến vài người xung quanh bật cười.

Cố Dư Trạch vẫn giữ nét mặt bình thản, cầm ly rượu, giọng lạnh nhạt:

“Con người thay đổi theo hoàn cảnh.”

Lâm Tư Nhiên đứng bên, nụ cười không đổi, nhưng bàn tay trong tay anh khẽ cử động.

Anh lập tức siết nhẹ — động tác nhỏ, nhưng lại như lời nhắc: “Đừng lo.”

Giản Tư Kỳ liếc qua, ánh mắt hơi ngạc nhiên.

“Xem ra, Cố tổng cũng biết dịu dàng rồi.”

Lâm Tư Nhiên cười đáp:

“Anh ấy chỉ dịu dàng khi có người khác nhìn thôi.”

Câu nói khiến người xung quanh bật cười.

Cố Dư Trạch liếc cô, ánh nhìn khó đoán.

Một giây sau, anh khẽ cười — thật sự cười, lần đầu tiên từ khi họ kết hôn.

Khoảnh khắc đó, cô hơi ngẩn ra.

Anh cười…

Không lạnh, không khinh, không gượng ép.

Chỉ là một nụ cười rất nhẹ, nhưng đủ khiến không khí xung quanh thay đổi.

Đôi mắt anh cong lên, ánh sáng từ đèn thủy tinh phản chiếu vào tròng mắt, tạo thành một vệt sáng mềm.

Đẹp đến mức cô phải nhìn đi nơi khác để giấu đi sự bối rối.

“Cô nói đúng.” – Anh nói, giọng thấp và khàn. – “Tôi chỉ dịu dàng khi có người nhìn.”

Sau khi buổi tiệc chính thức bắt đầu, họ tách ra để giao tiếp với các đối tác.

Cố Dư Trạch bị kéo về phía bàn của hội đồng đầu tư, còn cô được một nhóm phu nhân thương giới mời qua khu vực riêng.

Một người phụ nữ trong số đó, dáng vẻ sang trọng, nhìn cô với ánh mắt dò xét:

“Phu nhân Cố, nghe nói cô từng là con gái của Lâm thị phải không?”

“Vâng.” – cô đáp nhẹ.

“Thật đáng tiếc, công ty của cha cô gặp khó khăn như vậy. Nhưng may mắn là cô có Cố tổng.”

Giọng nói ấy mềm, nhưng ẩn chứa gai nhọn.

Lâm Tư Nhiên mỉm cười:

“Đúng, tôi may mắn. Anh ấy giúp tôi, và tôi cũng giúp anh ấy — hôn nhân là đôi bên cùng có lợi mà.”

Câu trả lời của cô khiến không khí khựng lại.

Người phụ nữ kia cười gượng: “Phu nhân thật thẳng thắn.”

“Tôi chỉ nói thật.”

Một phu nhân khác xen vào:

“Nhưng Cố tổng hình như rất thương cô. Từ khi cưới, chưa từng xuất hiện tin đồn nào khác. Đó không phải chuyện thường.”

Cô hơi ngạc nhiên, khẽ cười:

“Có lẽ vì anh ấy quá bận để vướng vào những chuyện khác.”

Câu trả lời đơn giản, nhưng lại khiến người khác không thể tiếp tục xoáy sâu.

Trong khi đó, ở phía bên kia hội trường, Giản Tư Kỳ nhìn theo hướng Lâm Tư Nhiên, giọng trêu:

“Cậu đúng là có mắt. Người phụ nữ như thế — vừa thông minh vừa biết giữ chừng mực.”

Cố Dư Trạch không đáp. Anh nhấp một ngụm rượu, ánh mắt vẫn dõi về phía cô.

Giản Tư Kỳ cười: “Cậu đang nhìn gì thế? Đừng nói là cậu bắt đầu thật lòng rồi nhé.”

Cố Dư Trạch đặt ly xuống bàn, giọng đều:

“Tôi chỉ đang xem cô ấy có làm sai vai diễn không.”

“Ừ, nói thế đi.” – Giản Tư Kỳ nhún vai. – “Nhưng ánh mắt cậu không giống người đang ‘quan sát công việc’ đâu.”

Cố Dư Trạch không phản ứng. Anh quay người, ánh mắt dừng lại nơi cô đang cười với mấy người phụ nữ khác.

Nụ cười của cô nhẹ, nhưng khi ánh sáng chiếu lên, lại lấp lánh đến mức anh không thể rời mắt.

Buổi tiệc kéo dài đến gần mười giờ tối.

Lúc họ rời đi, đèn thủy tinh phản chiếu ánh sáng bạc lên sàn.

Gió đêm thổi qua sảnh, mang theo hương rượu và nước hoa nhàn nhạt.

Trên xe, không ai nói gì.

Chỉ có tiếng động cơ đều đều, và ánh đèn thành phố lướt qua cửa kính như những dòng chảy ngược.

Một lúc lâu, Lâm Tư Nhiên mở lời:

“Anh có biết không? Khi anh cười, trông anh không đáng sợ nữa.”

Cố Dư Trạch quay đầu nhìn cô.

“Cô đang nói gì?”

“Tôi nói, anh nên cười nhiều hơn. Dù chỉ là xã giao, người khác cũng sẽ thấy anh… gần gũi hơn một chút.”

“Gần gũi?” – anh lặp lại, giọng mang chút trêu chọc. – “Cô muốn tôi gần gũi với ai?”

Cô mím môi. “Không ai cả. Tôi chỉ thấy — nụ cười của anh… thật sự đẹp.”

Khoảnh khắc ấy, không khí trong xe dường như lặng lại.

Cố Dư Trạch không đáp, chỉ nhìn thẳng về phía trước.

Đôi tay anh trên vô lăng siết nhẹ, khớp ngón tay nổi rõ.

Một lúc sau, anh nói khẽ:

“Cảm ơn vì lời khen.”

Giọng anh trầm, nhẹ, như tan vào không gian.

Khi xe dừng trước tòa nhà, anh bước xuống trước, vòng qua mở cửa cho cô.

Cử chỉ ấy khiến cô thoáng ngạc nhiên.

“Cố tổng mà cũng biết làm việc này sao?” – cô cười hỏi.

“Chỉ khi phóng viên không còn ở đó.” – anh đáp, rồi khẽ cúi người – “Cẩn thận váy.”

Hành động nhỏ ấy, không ai chứng kiến, nhưng khiến lòng cô khẽ rung.

Tối muộn.

Trong phòng khách, chỉ còn ánh sáng từ đèn tường.

Lâm Tư Nhiên tháo khuyên tai, bỏ giày cao gót, bước chậm đến cửa sổ.

Bên ngoài, thành phố chìm trong ánh đèn vàng cam.

Cô nhìn thấy bóng anh phản chiếu trên kính — cao lớn, im lặng, đôi mắt như chứa cả thế giới mà không cho ai bước vào.

Cô khẽ nói, gần như tự nhủ:

“Anh thật sự không biết mình đáng sợ thế nào đâu.”

“Vậy sao cô vẫn dám ở đây?” – giọng anh vang lên sau lưng, thấp và trầm.

Cô quay lại, đối diện anh.

Giữa khoảng cách vài bước chân, ánh mắt họ giao nhau — vừa lạnh, vừa ấm, vừa xa, vừa gần.

“Vì tôi không có lựa chọn khác.”

Anh khẽ cười, nụ cười nửa miệng:

“Không. Cô có. Cô chỉ chọn cách ở lại.”

Cô im lặng.

Đôi mắt anh, trong ánh sáng mờ, sâu như đáy nước, khiến tim cô khẽ run.

Đêm ấy, cô không ngủ.

Trong đầu chỉ quanh quẩn hình ảnh nụ cười hiếm hoi của anh dưới đèn thủy tinh — nụ cười khiến cô nhận ra, người đàn ông ấy không lạnh như vẻ ngoài, chỉ là không biết cách ấm áp.

Còn cô, dù biết rõ đây là hợp đồng ba tháng, vẫn không kiềm được cảm giác rằng…

mình đã bắt đầu sợ thời hạn ấy đến quá nhanh.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×