hôn nhân hợp đồng của tổng tài cố chấp

Chương 5: Cơn sốt giữa đêm


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời về khuya.

Mưa rơi lất phất ngoài cửa kính, từng giọt đọng lại rồi chảy dài theo vệt sáng đèn đường.

Căn hộ tầng ba mươi yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng đồng hồ treo tường tích tắc từng nhịp.

Lâm Tư Nhiên ngồi trên ghế sô pha, tay ôm chặt chiếc cốc nước nóng.

Ánh đèn trong phòng mờ dịu, chỉ còn lại khoảng sáng nhỏ quanh chiếc bàn cà phê.

Sau buổi tiệc tối qua, cô nghĩ mình sẽ dễ dàng ngủ được.

Nhưng không hiểu sao, hình ảnh nụ cười của anh dưới ánh đèn thủy tinh cứ lặp lại mãi trong đầu, rõ ràng đến mức khiến tim cô đập nhanh mỗi khi nhớ lại.

Cô đặt cốc nước xuống, khẽ xoa trán.

Cổ họng hơi rát, đầu thì nặng như bị nhét bông.

Có lẽ do đêm qua phải bắt tay chào hỏi không ngừng, hoặc do gió lạnh lúc rời khỏi khách sạn.

Cô đứng dậy định đi lấy thuốc, nhưng vừa bước được vài bước, mắt tối sầm lại.

Tay cô khẽ vịn vào cạnh bàn, cảm giác nóng rát lan khắp cơ thể.

Cơn sốt — đến thật rồi.

Cô cố đi đến phòng bếp, lục tủ thuốc.

Một vỉ thuốc cảm còn sót lại, nhưng chỉ còn hai viên.

Cô uống, rồi về phòng, chui vào chăn.

“Mai chắc sẽ khỏi thôi,” cô tự nhủ.

Nhưng giấc ngủ đến chập chờn, và trong mơ, cô nghe tiếng ai đó gọi tên mình — giọng trầm, khẽ, mang theo hơi ấm lạ lùng.

Bảy giờ sáng.

Ánh sáng đầu ngày rọi vào phòng qua lớp rèm mỏng, tạo nên từng dải sáng lung linh trên sàn gỗ.

Cố Dư Trạch gõ nhẹ cửa trước khi mở ra.

Anh vốn không có thói quen quan tâm người khác, nhưng sáng nay, thư ký báo lại rằng “phu nhân” không trả lời cuộc gọi, cũng không xuất hiện trong bữa sáng như thường lệ.

Anh định chỉ gõ vài tiếng cho có lệ.

Nhưng khi nghe thấy bên trong có tiếng ho khẽ, anh khựng lại.

“Lâm Tư Nhiên?”

Không có tiếng trả lời.

Anh đẩy cửa vào.

Cô nằm cuộn trong chăn, mái tóc đen xõa lòa xòa trên gối, khuôn mặt tái nhợt, hơi thở mỏng manh.

Trên trán, vài giọt mồ hôi lăn xuống.

Anh tiến đến, khẽ đặt tay lên trán cô — nóng rực.

“Cô bị sốt?”

Không có phản ứng.

Cô chỉ khẽ nhíu mày, môi mấp máy như muốn nói gì đó, rồi lại im bặt.

Anh nhìn quanh, thấy trên bàn có vỏ thuốc cảm rỗng, chai nước lọc mở nửa chừng.

Rõ ràng, cô đã cố chịu suốt từ đêm qua.

Năm phút sau, anh quay lại cùng túi thuốc và khăn lạnh.

Anh không biết chăm người bệnh, nhưng vẫn ngồi xuống cạnh giường, vắt khăn, đặt nhẹ lên trán cô.

Một lúc sau, cô khẽ mở mắt.

Ánh nhìn mờ mịt, giọng khàn khàn:

“…Anh?”

“Ừ. Tôi đây.”

Cô chớp mắt vài lần, có vẻ chưa nhận ra chuyện gì.

“Anh… làm gì ở đây?”

“Cứu người.” – Anh nói khô khốc. – “Sốt gần bốn mươi độ rồi còn định tự khỏi à?”

Cô cố gượng cười, giọng yếu ớt:

“Tôi nghĩ chỉ là cảm nhẹ thôi…”

“Cảm nhẹ?” Anh cau mày. “Cô có biết nếu tôi không lên thì cô có thể ngất trong phòng này luôn không?”

Giọng anh không lớn, nhưng từng chữ lại mang theo áp lực khiến người ta không dám cãi.

Cô quay mặt đi, im lặng.

Một lúc sau, cô khẽ nói:

“Anh không cần quan tâm đến tôi như thế đâu. Đây đâu phải trách nhiệm của anh.”

Cố Dư Trạch nhìn cô, mắt anh trầm xuống.

“Là vợ tôi, ít nhất cũng không nên chết trong nhà tôi.”

Câu nói khiến cô nghẹn lại.

Muốn phản bác, nhưng hơi sức không đủ.

Anh đứng dậy, đi ra phòng khách, giọng dặn:

“Uống thuốc rồi ngủ thêm. Tôi sẽ nhờ người nấu cháo mang lên.”

Trưa.

Mùi cháo gạo tỏa khắp phòng, hòa với hương bạc hà dịu từ máy xông tinh dầu.

Lâm Tư Nhiên ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giường, tay cầm bát cháo trắng còn bốc khói.

Bên ngoài cửa sổ, mưa lại rơi — nhẹ và đều.

Cô vừa ăn được vài muỗng thì cửa mở ra.

Cố Dư Trạch bước vào, áo sơ mi trắng hơi ướt, cổ áo buông lỏng, trên tay cầm laptop.

“Anh chưa đi làm?” – cô hỏi, ngạc nhiên.

“Tôi có thể xử lý ở nhà.”

Cô nhìn anh, cười nhạt:

“Anh không cần phải làm thế đâu. Hợp đồng của chúng ta không có điều khoản ‘chăm sóc khi bệnh’.”

Anh dừng lại một chút, ánh mắt không đổi:

“Vậy tôi coi như đang làm việc thiện.”

Cô khẽ bật cười.

Một nụ cười mệt mỏi nhưng mềm.

“Anh mà biết nói đùa sao?”

“Không đùa.” – Anh kéo ghế ngồi đối diện. – “Tôi chỉ không muốn người khác nói Cố tổng để vợ ốm chết trong nhà.”

“Thế còn danh tiếng chồng lạnh lùng của anh?”

“Vẫn giữ nguyên.” – Anh nói, mắt vẫn nhìn vào màn hình. – “Chăm sóc vợ không làm tôi trở nên hiền.”

Cô im lặng một lúc, rồi đặt bát cháo xuống.

“Cố Dư Trạch, anh lúc nào cũng như vậy à? Luôn dùng lý do công việc để che đi cách anh quan tâm người khác?”

Ngón tay anh dừng lại giữa bàn phím.

Trong giây lát, anh ngẩng lên, ánh mắt sâu và lặng.

“Không phải tôi không biết quan tâm.”

“Chỉ là… trước giờ không có ai cần tôi làm thế.”

Câu nói ấy khiến cô sững người.

Giọng anh không có chút cảm xúc, nhưng ẩn sâu bên trong là thứ gì đó lạnh lẽo — như thể anh đã quen sống trong cô đơn quá lâu.

Cô không biết phải đáp gì.

Chỉ lặng lẽ kéo chăn lên, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi mưa vẫn rơi.

Một lúc sau, giọng anh lại vang lên:

“Ăn đi, nguội rồi.”

“Anh định ngồi đây suốt à?”

“Ừ.”

“Không sợ tôi lây bệnh sao?”

“Lây thì tôi có bác sĩ riêng.”

Cô bật cười lần nữa.

“Anh đúng là người biết nói chuyện cho người khác… không biết giận.”

Anh không đáp, chỉ liếc cô, rồi tiếp tục gõ phím.

Nhưng trong lòng, có một thứ gì đó nhỏ bé vừa chạm vào — lặng lẽ mà rõ rệt.

Chiều, cơn sốt của cô đã bớt.

Anh vẫn ngồi ở đó, làm việc suốt, chỉ thỉnh thoảng đứng dậy thay khăn lạnh hoặc rót nước.

Không nói nhiều, không làm quá, chỉ như một thói quen.

Đến khi cô mở mắt lần nữa, trời đã nhá nhem.

Anh vẫn ở ghế, đầu nghiêng sang một bên, ngủ thiếp đi.

Trên bàn, laptop vẫn mở, màn hình hiện nửa bản hợp đồng.

Lần đầu tiên, cô nhìn anh lâu đến vậy.

Không còn vẻ lạnh lùng cố hữu, đường nét khuôn mặt anh khi ngủ lại dịu hơn — sống mũi thẳng, hàng mi dài, đôi môi mím nhẹ.

Một người đàn ông hoàn hảo đến đáng sợ… và cũng cô đơn đến đáng thương.

Cô khẽ kéo chăn, bước xuống giường, định đắp thêm cho anh.

Nhưng khi tấm chăn vừa chạm vào vai, anh mở mắt.

Ánh nhìn ấy khiến cô khựng lại.

“Cô dậy rồi?” – giọng anh khàn khàn, pha chút mệt mỏi.

“Anh ngủ rồi, tôi chỉ định—”

“Không cần giải thích.” – Anh nắm lấy mép chăn, kéo xuống. – “Cô còn yếu, nên nằm nghỉ.”

Cô mím môi, nhẹ giọng:

“Anh lúc nào cũng ra lệnh cho người khác như vậy à?”

“Với người không chịu nghe lời, thì phải vậy.”

Cô nhìn anh, ánh mắt có chút thách thức:

“Nếu tôi cố tình không nghe thì sao?”

Anh nhìn thẳng vào cô.

Giữa khoảng cách chỉ vài tấc, giọng anh trầm xuống:

“Thì tôi sẽ khiến cô phải nghe.”

Cô khẽ ngẩn người, tim đập loạn.

Khoảnh khắc ấy, không khí trong phòng như đặc lại.

Cả hai cùng im, chỉ có tiếng mưa ngoài trời hòa cùng nhịp thở của họ.

Một giây sau, anh quay đi, lấy lại bình thản.

“Uống thêm nước. Tôi ra ngoài gọi điện.”

Cửa khép lại, để lại cô ngồi lặng, tay vẫn giữ ly nước còn ấm.

Tim cô vẫn chưa trở lại nhịp bình thường.

Tối muộn.

Cô tỉnh giấc giữa đêm, cơn sốt gần như đã hạ hẳn.

Trong phòng, đèn ngủ vẫn sáng, ánh sáng vàng nhạt phủ khắp không gian.

Cố Dư Trạch ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, áo vest vắt trên thành ghế, tay cầm điện thoại, giọng nói thấp trầm:

“Không, tạm hoãn dự án đó. Tôi không muốn xuất hiện trước công chúng trong tuần này.”

Dừng một chút, rồi anh nói thêm:

“Lý do à? Vợ tôi bị ốm.”

Cô nghe rõ từng chữ.

Trái tim như bị chạm nhẹ, một cảm xúc khó gọi tên dâng lên — vừa ấm, vừa sợ.

Anh quay lại, thấy cô đang nhìn.

“Dậy rồi à?”

“Anh… vừa nói với họ là vì tôi?”

“Ừ.” – Anh nói bình thản. – “Tôi không thích rời nhà khi trong nhà có người bệnh.”

“Anh không cần làm vậy…” – cô khẽ nói.

“Đừng nói lại câu đó.” – Anh cắt lời, giọng khẽ nhưng cứng. – “Tôi làm vì tôi muốn.”

Cô nhìn anh.

Khoảnh khắc ấy, ánh sáng phản chiếu lên tròng mắt anh, khiến cô có cảm giác như nhìn thấy một người khác — không còn là Cố Dư Trạch lạnh lẽo của trước kia, mà là một người biết quan tâm, dù cách thể hiện vụng về đến đáng thương.

Anh tiến lại gần, đưa tay chạm trán cô, kiểm tra.

“Nhiệt độ ổn rồi.”

Bàn tay anh mát, lòng bàn tay thô ráp nhưng dịu dàng.

Cô khẽ cười:

“Cảm ơn.”

Anh nhìn cô, ánh mắt dừng lại ở khóe môi.

Một giây. Hai giây.

Rồi anh khẽ rút tay về, giọng thấp đi:

“Ngủ đi. Mai cô sẽ khỏe lại.”

“Còn anh?”

“Tôi còn việc.”

“Anh suốt ngày việc, việc, việc…” – cô khẽ lẩm bẩm, nửa đùa nửa thật. – “Anh không thấy mệt sao?”

Anh dừng lại nơi cửa, quay đầu nhìn.

“Mệt. Nhưng quen rồi.”

“Anh có bao giờ nghĩ đến việc… dừng lại không?”

Anh im một lúc, rồi nói khẽ:

“Nếu có lý do để dừng.”

“Và nếu tôi nói, có thể tôi chính là lý do đó thì sao?”

Không khí trong phòng lặng như tờ.

Cố Dư Trạch quay lại, ánh mắt anh sâu như bóng đêm sau mưa.

Anh bước chậm đến, dừng cách cô chỉ vài bước.

“Cô biết mình đang nói gì không, Lâm Tư Nhiên?”

“Biết.” – Cô đáp, giọng run nhưng kiên định. – “Tôi biết rõ đây là hợp đồng. Nhưng… tôi cũng biết cảm giác thật của mình.”

Anh im, thật lâu.

Rồi anh cúi xuống, gần như thì thầm bên tai cô:

“Đừng thử rung động với tôi, Tư Nhiên. Cô sẽ thua.”

Cô nhìn thẳng vào anh, đôi mắt ươn ướt:

“Có lẽ tôi đã thua rồi.”

Bên ngoài, tiếng mưa ngừng rơi.

Căn phòng chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn hai người — một người sợ cảm xúc của chính mình, một người đã không kịp lùi bước.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×