hôn nhân hợp đồng của tổng tài cố chấp

Chương 7: Bí mật mang tên quá khứ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Căn phòng chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn tiếng đồng hồ treo tường nhịp đều đặn.

Lâm Tư Nhiên đứng bất động, bàn tay siết chặt chiếc vòng bạc đến mức ngón tay trắng bệch.

Cố Dư Trạch vẫn nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh mà bình tĩnh — kiểu bình tĩnh khiến người khác khó thở.

Anh không cần lớn tiếng, chỉ một câu hỏi của anh cũng đủ khiến tim cô đập lạc nhịp.

“Lâm Tư Nhiên, có lẽ đến lúc cô nên nói cho tôi biết — cô thật sự là ai.”

Không ai đáp lại ngay.

Ánh sáng rọi từ cửa sổ trượt qua mặt bàn, phản chiếu lên chiếc vòng bạc, ánh lên thứ ánh sáng lạnh như kim loại.

Một hồi lâu sau, cô mới cất giọng, khàn khàn:

“Anh đang nghi ngờ tôi à?”

“Không nghi ngờ.” – anh đáp, chậm rãi – “Tôi chỉ muốn xác nhận.”

“Xác nhận điều gì?”

“Rằng cô có liên quan đến người đó.”

“Người đó?”

“Lâm Uyển Dao.”

Cô giật mình, đôi môi khẽ run.

Cái tên ấy, như một lưỡi dao bén nhọn, xé rách lớp bình tĩnh giả tạo bấy lâu.

Bảy năm rồi, cô chưa từng nghe ai nhắc lại cái tên đó.

Người chị cùng cha khác mẹ — người từng nắm trong tay cả hào quang lẫn tội lỗi, rồi biến mất như chưa từng tồn tại.

“Anh biết cô ấy à?” – giọng Tư Nhiên nhỏ đi.

“Không chỉ biết.” – anh đáp, mắt vẫn nhìn thẳng – “Cô ấy từng là vị hôn thê được gia tộc tôi lựa chọn.”

Trái tim cô chấn động.

Không khí xung quanh như đông cứng lại.

Cố Dư Trạch tiếp lời:

“Năm tôi hai mươi sáu tuổi, bố tôi và bố cô ấy từng hợp tác trong một dự án lớn. Hai bên định gắn kết bằng hôn ước. Nhưng trước ngày lễ đính hôn, cô ấy biến mất — không lời từ biệt, không dấu vết.

Gia tộc Lâm từ đó cũng suy sụp.”

Anh ngừng lại, nhìn vào chiếc vòng bạc trong tay cô.

“Còn cái đó — tôi đã thấy trên tay cô ấy.”

Lâm Tư Nhiên không nói được gì.

Bao nhiêu ký ức ập về như cơn sóng dữ:

Ngày cô chị biến mất, cả nhà hoảng loạn, tin đồn, nước mắt, và ánh mắt khinh bỉ của họ hàng đổ dồn về cô — “Em gái cùng cha, chắc cũng chẳng khác chị nó là bao.”

Cô đã rời nhà từ năm mười tám tuổi, tự lập, tự sống, cắt đứt mọi liên hệ.

Cô tưởng quá khứ ấy đã bị chôn vùi mãi mãi.

Nhưng hóa ra, định mệnh vẫn kéo cô trở lại — bằng chính người đàn ông ngồi trước mặt này.

“Cố Dư Trạch.” – cô ngẩng đầu, giọng khẽ run – “Anh muốn nghe sự thật à?”

“Muốn.”

“Vậy được.”

Cô siết chặt tay, hít sâu.

“Lâm Uyển Dao là chị tôi. Cùng cha khác mẹ.

Ngày chị biến mất, tôi mới mười tám.

Chị từng nói… muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân mà gia đình ép buộc. Chị bảo tôi, ‘Tư Nhiên, đừng sống như con rối.’

Rồi chị đi.

Không ai biết chị đi đâu.

Chỉ còn lại chiếc vòng này, và một lời hứa — rằng nếu một ngày nào đó tôi gặp người tên Cố Dư Trạch, hãy nói với anh ấy… chị ấy chưa từng muốn rời đi.”

Cô nói, giọng lạc đi, nước mắt rưng rưng mà vẫn cố cười.

“Giờ thì anh tin tôi là ai rồi chứ?”

Cố Dư Trạch im lặng.

Ánh mắt anh thoáng chao đảo, điều hiếm thấy ở người như anh.

Một hồi lâu sau, anh khẽ hỏi:

“Tại sao cô không nói sớm?”

“Vì anh chưa bao giờ hỏi.” – cô đáp. – “Và tôi cũng không nghĩ chuyện của chị tôi còn liên quan đến anh.”

“Nhưng nó liên quan đến tôi.” – anh nói, trầm hẳn. – “Cô ấy… là lý do khiến tôi thay đổi.”

Cô ngẩng lên, ngạc nhiên.

Anh nhìn xa xăm, giọng chậm rãi:

“Năm đó, khi cô ấy rời đi, cả nhà tôi nổi giận. Dự án hợp tác đổ bể, Cố thị suýt phá sản.

Tôi đã từng hận cô ấy.

Nhưng rồi… ba năm sau, tôi nhận được một bức thư không đề tên. Trong thư có dòng chữ: Xin lỗi vì để anh phải gánh thay lỗi của người khác.

Tôi vẫn giữ lá thư đó.”

Cô cứng người.

“Là chị tôi viết?”

“Tôi không chắc. Nhưng nét chữ giống hệt cô.”

Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng Tư Nhiên.

“Không thể nào… tôi chưa từng viết.”

“Thế thì ai đã viết?”

Cô lắc đầu, im lặng.

Ngoài trời, gió bắt đầu thổi mạnh, làm cửa sổ va vào khung gỗ kêu cộp cộp.

Bầu không khí nặng nề đến mức có thể cắt được.

“Anh nghĩ tôi có liên quan đến chuyện đó à?” – cô hỏi, mắt đỏ hoe.

“Tôi không biết.” – anh đáp thật – “Nhưng mọi thứ trùng hợp quá. Họ, tên, chiếc vòng, và cả cách cô nhìn tôi… đều khiến tôi nhớ đến cô ấy.”

“Vậy anh cưới tôi là vì thế sao?”

Câu hỏi ấy bật ra, khiến không gian như nổ tung.

Anh sững lại, im lặng rất lâu.

Cuối cùng, anh nói khẽ:

“Ban đầu — có lẽ là vậy.”

Cô bật cười, nước mắt rơi trên má.

“Tôi đoán đúng rồi.”

“Nhưng giờ thì khác.” – giọng anh trầm xuống, dứt khoát. – “Tôi không còn nhìn cô như cái bóng của người khác nữa.”

“Thật không?”

“Thật.”

Cô nhìn anh, ánh mắt lay động, vừa muốn tin, vừa sợ.

“Nhưng nếu chị tôi vẫn còn sống thì sao?”

Anh khẽ đáp:

“Thì tôi sẽ không để cô biến mất giống như cô ấy.”

Buổi tối hôm đó, cô rời khỏi nhà mà không nói một lời.

Trời đổ mưa.

Ánh đèn đường nhòe nhoẹt qua cửa kính taxi, phản chiếu lên khuôn mặt cô nhợt nhạt.

Điện thoại trong túi rung liên hồi — anh gọi.

Cô không bắt.

Khi xe dừng lại trước cổng căn nhà cũ của gia đình họ Lâm, cô đứng rất lâu mới dám bước vào.

Cánh cổng hoen gỉ, tường phủ rêu, mùi ẩm mốc như kéo cô về những ngày tuổi thơ sợ hãi.

Trong nhà vẫn còn một người — dì Lâm, người giúp việc cũ.

Thấy cô, bà sững sờ:

“Tiểu Nhiên? Là con thật sao? Cô chủ nhỏ, bao năm rồi…”

“Dì.” – cô nghẹn ngào – “Dì còn giữ gì của chị tôi không?”

Bà ngập ngừng, rồi gật đầu, đi vào trong.

Một lát sau, bà mang ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, cũ kỹ, khóa đã gỉ.

“Tôi giữ lại, dù ông chủ bảo bỏ hết.”

Cô run run mở nắp.

Bên trong là vài bức ảnh, một cuốn sổ nhỏ, và… bức thư có nét chữ giống hệt cô.

Cô cầm lá thư, đọc trong ánh đèn yếu ớt.

“Nếu có ai đó tìm đến em và hỏi vì sao chị đi, hãy nói với họ rằng, chị không còn lựa chọn.

Có những lỗi lầm không thuộc về chị, nhưng chị phải gánh thay.

Hãy sống tiếp, Tư Nhiên.

Đừng để quá khứ của chị kéo em xuống.”

— L.U.D.

Bút danh ấy… chỉ có người trong nhà mới biết.

Cô ngồi phịch xuống ghế, mắt trống rỗng.

Chị ấy đi vì ai? Và ‘lỗi lầm’ mà chị nhắc đến là gì?

Trong khi đó, ở nhà, Cố Dư Trạch vẫn ngồi chờ.

Đêm đã khuya, nhưng đèn phòng khách vẫn sáng.

Trên bàn, điện thoại anh cứ sáng lên rồi tắt — hàng chục cuộc gọi chưa có hồi âm.

Anh siết chặt tay.

Bên trong, thứ cảm xúc tên “lo lắng” dường như đang lớn dần.

Anh từng nghĩ mình có thể kiểm soát tất cả, nhưng chỉ cần một lần cô biến mất, lý trí của anh sụp đổ.

Giống như bảy năm trước.

Anh đứng dậy, khoác áo, bước ra mưa.

Khi anh tìm thấy cô, cô đang ngồi bên bậc thềm trước ngôi nhà cũ, toàn thân ướt sũng, trên tay vẫn cầm chiếc hộp gỗ.

“Cố Dư Trạch…” – cô ngẩng lên, giọng run run. – “Hóa ra chị tôi… không trốn chạy anh. Chị ấy đang bảo vệ tôi.”

Anh sững lại.

“Bảo vệ?”

“Phải. Chị ấy rời đi vì một vụ bê bối tài chính do cha tôi gây ra. Nếu hôn ước vẫn diễn ra, nhà họ Cố sẽ chịu liên đới.

Chị chọn biến mất để cắt đứt mọi liên hệ.

Còn tôi… chỉ là người kế thừa lời hứa ấy.”

Cô nhìn anh, nước mắt hòa vào mưa:

“Giờ anh hiểu vì sao tôi không muốn nhắc đến quá khứ rồi chứ?”

Anh im lặng tiến lại gần, cởi áo khoác phủ lên vai cô.

“Nếu biết sớm, tôi sẽ không để cô phải chịu một mình như thế.”

“Nhưng anh vẫn là người có thể khiến tôi sợ nhất.”

“Vì sao?”

“Vì tôi bắt đầu… không phân biệt được giữa hợp đồng và thật lòng nữa.”

Câu nói ấy khiến tim anh như bị bóp nghẹt.

Anh cúi xuống, khẽ nói:

“Vậy thì đừng phân biệt nữa. Dù là hợp đồng hay thật lòng — tôi đều không muốn mất cô.”

Họ đứng giữa cơn mưa, hai bóng người hòa vào nhau trong làn nước lạnh buốt.

Một bí mật được hé mở, nhưng lại mở ra vô số bí ẩn khác.

Trong chiếc hộp gỗ, ngoài thư và ảnh, còn có một tấm danh thiếp ướt nhòe, chữ in chìm lấp ló:

“Viện nghiên cứu Lâm Thị – Dự án số 07 – tuyệt mật.”

Cố Dư Trạch nhìn thấy, ánh mắt lập tức thay đổi.

Bởi anh biết, “Dự án số 07” là thứ mà ngay cả nội bộ Cố thị cũng đang điều tra suốt nhiều năm qua — dự án từng khiến hai gia tộc lâm vào khủng hoảng.

Anh siết chặt tờ danh thiếp, giọng trầm xuống:

“Có lẽ quá khứ của cô và tôi… chưa hề kết thúc.”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×