Trời vẫn chưa tạnh mưa.
Bầu trời xám nhạt phủ lên thành phố một màn sương mờ đục, ẩm ướt.
Trong căn hộ cao tầng, ánh đèn sáng dịu chiếu xuống hai người ngồi đối diện nhau — giữa họ, chiếc hộp gỗ cũ vẫn mở, tờ danh thiếp ướt dính trên mặt bàn.
Cố Dư Trạch cầm tờ danh thiếp, mắt chăm chú quan sát từng chữ mờ nhòe:
“Viện nghiên cứu Lâm Thị – Dự án số 07 – Tuyệt mật.”
Anh nói khẽ:
“Dự án số 07… tôi từng nghe cha tôi nhắc đến. Nhưng lúc đó, ông chỉ nói đó là nguyên nhân khiến hai bên tan vỡ.”
Lâm Tư Nhiên nắm chặt tay, giọng run run:
“Cha tôi chưa từng nói về nó. Mẹ tôi chỉ biết, sau khi chị tôi biến mất, nhà bị điều tra, mọi giấy tờ liên quan đều bị niêm phong.”
Anh nhìn cô:
“Có thể đây chính là thứ chị cô cố tình để lại cho cô. Không phải để nhớ quá khứ — mà để mở lại nó.”
Cô im lặng.
Ngoài kia, tiếng mưa rơi lộp bộp trên khung cửa kính, như hòa vào nhịp tim cô, rối loạn, không yên.
“Anh có thể tra giúp tôi không?” – cô hỏi, giọng nhỏ.
“Dĩ nhiên.” – anh đáp. – “Nhưng nếu thật sự có điều gì bị che giấu, rất có thể nó liên quan đến cả Cố thị. Cô có sẵn sàng không?”
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, ánh nhìn kiên định hiếm thấy.
“Tôi không trốn nữa. Nếu chị tôi chọn rời đi để bảo vệ tôi, thì giờ tôi sẽ thay chị ấy tìm ra sự thật.”
Đêm đó, Cố Dư Trạch mở lại hệ thống lưu trữ nội bộ của công ty.
Một loạt file được đánh dấu “Bảo mật cấp A” hiện lên trên màn hình.
Tay anh lướt nhanh trên bàn phím, ánh sáng xanh từ màn hình phản chiếu lên gương mặt nghiêng nghiêng, vừa lạnh vừa tập trung.
Lâm Tư Nhiên ngồi bên cạnh, im lặng theo dõi.
Thỉnh thoảng, cô liếc nhìn anh — người đàn ông ấy, khi làm việc, luôn có thứ khí chất khiến người ta khó rời mắt: dứt khoát, lý trí, nhưng ẩn dưới đó là cơn sóng không ai chạm được.
“Có rồi.” – anh khẽ nói, sau gần nửa giờ tìm kiếm.
Một thư mục tên [L-07_Prototype] bật sáng.
Bên trong là vài báo cáo, hình ảnh máy móc, bản vẽ kỹ thuật… và một tệp có tên “Test Record – Lin D.”
Anh nhấp mở.
Trên màn hình, hiện ra hàng chữ:
“Người chịu trách nhiệm thử nghiệm: Lâm Uyển Dao.”
“Mục tiêu: Thử nghiệm ứng dụng sinh học tái tạo – Mã số 07.”
“Tình trạng: Dự án dừng giữa chừng. Dữ liệu mất tích.”
Dư Trạch nhíu mày.
“Ứng dụng sinh học tái tạo… đây không phải lĩnh vực của Lâm Thị, mà là lĩnh vực hợp tác của viện y sinh do Cố thị đầu tư.”
“Anh nói sao?” – cô tròn mắt.
“Đúng vậy. Nếu đúng là thế, thì dự án này không chỉ là bí mật tài chính, mà còn dính đến nghiên cứu y học. Mất dữ liệu, đồng nghĩa có người cố tình xóa dấu vết.”
Anh dừng lại, ánh nhìn chuyển sang cô.
“Có thể chị cô không chỉ đơn giản là bỏ trốn.”
Cô cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt.
“Anh nghĩ… chị tôi bị hại sao?”
“Không loại trừ.” – anh đáp thẳng. – “Nhưng cần bằng chứng.”
Anh mở tiếp tệp kế bên — “Báo cáo nội bộ tháng 12”.
Dòng chữ hiện ra rõ ràng:
“Sau khi thử nghiệm thất bại, đối tượng chịu trách nhiệm mất liên lạc. Bộ phận giám sát yêu cầu hủy toàn bộ dữ liệu mẫu sinh học.”
“Dữ liệu mẫu sinh học…” – cô khẽ lặp lại, rồi quay sang anh – “Nghĩa là chị tôi từng tham gia thí nghiệm trên người?”
Anh nhìn cô, ánh mắt trầm xuống:
“Không rõ. Nhưng nếu là vậy, lý do cô ấy biến mất có thể nghiêm trọng hơn ta nghĩ.”
Không khí đặc quánh.
Chỉ còn tiếng gió thổi qua khe cửa và hơi thở căng thẳng giữa hai người.
Sáng hôm sau.
Cố Dư Trạch đưa cô đến trụ sở cũ của Lâm Thị, nơi nay đã bị niêm phong và bỏ hoang.
Tòa nhà nằm sâu trong khu công nghiệp phía tây thành phố, cỏ dại mọc um tùm quanh hàng rào.
Cánh cửa sắt han gỉ kêu rít khi anh đẩy ra.
Bên trong phủ bụi, ánh sáng từ cửa sổ hắt vào thành từng dải nhạt.
Lâm Tư Nhiên bước chậm, tay lướt qua mặt bàn cũ — mọi thứ vẫn ở đó, chỉ là bị thời gian phủ lên một lớp u ám.
“Anh nghĩ chúng ta tìm được gì sao?”
“Không chắc. Nhưng người như Lâm Uyển Dao sẽ không để lại mọi thứ ngẫu nhiên. Có thể trong hồ sơ, hoặc ổ cứng bị giấu.”
Anh bắt đầu lục từng tủ tài liệu, cô tìm quanh phòng.
Gần một giờ sau, khi mọi thứ dường như vô vọng, cô phát hiện ra một ngăn kéo bị khóa dưới bàn làm việc.
“Dư Trạch, ở đây.”
Anh tới, dùng một dụng cụ nhỏ cạy khóa.
Bên trong, một ổ cứng di động bọc vải đen, cùng mảnh giấy ghi vài con số nguệch ngoạc: “12.07 – A.R.”
“Ngày tháng? Hay mã bảo mật?” – cô hỏi.
“Có thể là cả hai.”
Anh bỏ ổ cứng vào túi áo, nói nhỏ:
“Chúng ta đi thôi. Không nên ở lại quá lâu.”
Buổi tối, họ quay về căn hộ.
Anh cắm ổ cứng vào máy tính, hệ thống lập tức yêu cầu mật mã.
Lâm Tư Nhiên nhìn dãy số trên tờ giấy.
“Thử 1207?”
Anh nhập.
Màn hình hiện dòng chữ: Access Granted.
Cả hai nhìn nhau — tim cùng đập nhanh.
Một loạt tệp hiện ra, phần lớn bị mã hóa.
Nhưng có một tệp duy nhất mở được, tên là “Record A.R.”
Cô khẽ hỏi: “A.R. nghĩa là gì?”
“Có thể là tên viết tắt của người cùng tham gia dự án.”
Anh nhấp mở.
Màn hình hiện đoạn video ngắn, quay trong phòng thí nghiệm.
Hình ảnh mờ, nhưng giọng nói vang lên rõ ràng:
“Dự án số 07 – Giai đoạn thử nghiệm thứ hai.
Người chịu trách nhiệm chính: Lâm Uyển Dao.
Người giám sát: An Rì.”
Lâm Tư Nhiên thốt lên: “An Rì? Anh ta là giám đốc nghiên cứu của viện y sinh Cố thị mà!”
Cố Dư Trạch gật đầu, ánh mắt lạnh đi.
“Và ông ta vẫn đang làm việc cho tôi.”
Không khí đông cứng.
Cô ngẩng lên nhìn anh: “Anh nghĩ ông ta biết chuyện gì đó?”
“Chắc chắn.” – anh đáp. – “Nếu ông ta là giám sát, thì mọi dữ liệu mất tích đều phải qua tay ông ấy.”
“Vậy anh định làm gì?”
Anh im một lúc, rồi nói chậm rãi:
“Tôi sẽ không trực tiếp chất vấn. Ông ta quá khôn ngoan. Chúng ta cần khiến ông ta tự lộ sơ hở.”
“Bằng cách nào?”
“Bằng cô.”
Cô khựng lại: “Tôi?”
Anh nhìn cô, giọng nhẹ mà chắc:
“Ông ta từng biết chị cô. Giờ, nếu cô tiếp cận ông ta dưới danh nghĩa muốn tìm hiểu lại dự án cũ, rất có thể ông ta sẽ phản ứng. Chúng ta cần theo dõi phản ứng ấy.”
“Anh muốn tôi làm mồi sao?”
“Tôi sẽ không để cô gặp nguy hiểm. Tôi chỉ cần cô xuất hiện, những thứ còn lại để tôi lo.”
Cô nhìn anh rất lâu.
“Anh hứa chứ?”
Anh đáp không do dự:
“Lâm Tư Nhiên, chỉ cần cô ở trong tầm mắt tôi, không ai có thể chạm vào cô.”
Hôm sau, theo kế hoạch, cô xuất hiện tại hội trường nơi Viện y sinh Cố thị tổ chức buổi tọa đàm về “Ứng dụng công nghệ tái tạo sinh học”.
Cố Dư Trạch đi cùng, nhưng giữ khoảng cách, chỉ đứng ở phía xa, ánh mắt không rời khỏi cô.
Cô mặc váy dài màu lam nhạt, tóc buộc thấp, dáng vẻ dịu dàng nhưng tự tin.
Khi bước vào, nhiều người quay lại nhìn — không phải vì sắc đẹp, mà vì khí chất.
Trên sân khấu, tiến sĩ An Rì đang thuyết trình.
Ông ta hơn bốn mươi, đeo kính, giọng nói trầm ổn.
Nhưng khi ánh mắt lướt qua đám đông và dừng trên cô, ông khựng lại trong chốc lát — chỉ một thoáng thôi, nhưng Dư Trạch đã thấy.
Ánh mắt ấy không phải ánh nhìn của người xa lạ.
Nó là nhận ra.
Sau buổi tọa đàm, cô đến chào xã giao.
“Tiến sĩ An, tôi là Lâm Tư Nhiên. Tôi có nghe nói ông từng hợp tác với gia đình tôi trước đây.”
Ông ta thoáng sững, rồi cười nhạt:
“À, ra là con gái của Lâm tiên sinh. Lâu lắm rồi không gặp người nhà họ Lâm.”
“Vâng. Tôi đang muốn tìm hiểu lại một số dự án cũ, đặc biệt là Dự án số 07.”
Nụ cười trên môi ông ta khựng lại.
“07?” – ông lặp lại, giọng trầm hơn. – “Tôi e cô đã nhầm. Hồ sơ đó bị hủy rồi.”
“Nhưng tôi có vài dữ liệu chưa công bố. Tên chị tôi, Lâm Uyển Dao, xuất hiện trong bản ghi.”
Mặt ông ta biến sắc.
Trong tích tắc, bàn tay đang cầm ly rượu khẽ run.
Nhưng ông nhanh chóng che giấu:
“Cô Uyển Dao à… đáng tiếc. Cô ấy đã tự ý chấm dứt hợp đồng. Dự án đó gây thiệt hại không nhỏ.”
“Thật vậy sao?” – cô hỏi, cố giữ bình tĩnh.
“Phải. Cô ấy… không đáng để cô nhớ tới.”
Câu nói ấy như lưỡi dao đâm vào ngực cô.
Nhưng trước khi cô kịp đáp, một giọng nam trầm vang lên phía sau:
“Tôi không nghĩ vậy.”
Cố Dư Trạch bước tới, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng An Rì.
“Bởi nếu không đáng, thì ông đã không giấu báo cáo thật.”
Sắc mặt An Rì trắng bệch.
Ông ta lùi nửa bước, giọng run:
“Cậu… cậu nói gì thế, Dư Trạch?”
“Ông biết rõ tôi đang nói gì.” – anh đáp, từng chữ lạnh băng. – “Báo cáo thử nghiệm, bản gốc vẫn nằm trong tay ông, đúng chứ?”
Không khí giữa hai người căng như dây đàn.
An Rì mím môi, không đáp.
Một lát sau, ông khẽ cười:
“Cậu vẫn như trước, lúc nào cũng đa nghi. Nhưng tôi khuyên cậu đừng đào sâu chuyện này. Có những thứ, chạm vào rồi — sẽ không quay lại được nữa.”
Nói rồi, ông rời đi.
Bóng lưng ông hòa vào đám đông, biến mất.
Cố Dư Trạch siết chặt nắm tay.
Lâm Tư Nhiên đứng bên, khẽ hỏi:
“Anh nghĩ ông ta giấu thật sao?”
“Chắc chắn. Ánh mắt đó không thể là của người vô can.”
“Vậy giờ làm gì tiếp?”
“Chờ.” – anh nói. – “Ông ta sẽ không chịu được. Nếu thật sự có thứ gì đang bị che giấu, ông ta sẽ tìm cách hủy nó.”
“Và chúng ta sẽ theo dõi.”
“Phải.”
Anh quay sang nhìn cô, giọng trầm ấm hơn:
“Cô làm tốt lắm. Tôi biết việc này không dễ.”
Cô cười nhạt:
“Lần đầu tiên trong đời tôi đóng vai chính trong câu chuyện của chính mình.”
Anh nhìn cô, ánh mắt dịu đi.
“Và tôi hứa, tôi sẽ không để cô chịu kết cục như chị cô.”
Đêm đó, họ cùng đứng trên ban công nhìn xuống thành phố.
Ánh đèn xe hòa vào màn mưa mỏng, lung linh, như dải ngân hà rơi xuống mặt đất.
“Anh nghĩ… khi sự thật phơi bày, chúng ta còn lại gì?” – cô khẽ hỏi.
“Có thể là mất hết.” – anh đáp, giọng bình thản – “Nhưng tôi chưa từng sợ mất, chỉ sợ đánh mất cô.”
Cô khẽ quay sang nhìn anh, trong mắt ánh lên thứ tình cảm chưa kịp gọi tên.
Giữa đêm mưa ấy, khoảng cách giữa họ như tan biến.
Một câu chuyện cũ đang được khai quật, và cùng lúc, một mối ràng buộc mới đang hình thành — sâu hơn, thật hơn, và nguy hiểm hơn bao giờ hết.