Kể từ bữa tối đầu tiên, Kiều Mặc bắt đầu ghé thăm căn hộ tầng 30 thường xuyên hơn, nhưng luôn bất chợt và không báo trước. Anh ta không đến vì lý do cụ thể nào, chỉ đơn giản là ngồi trong phòng khách, đọc tài liệu hoặc làm việc trên laptop.
Đối với An Chi, sự hiện diện của anh ta như một áp lực không khí vô hình. Cô cố gắng duy trì sự tập trung vào việc học. Cô ngồi đối diện anh, nhưng cách một khoảng cách an toàn, cảm thấy như thể cô là một món đồ trang trí đắt tiền trong căn phòng.
Kiều Mặc luôn giữ thái độ lạnh lùng, nhưng đôi mắt anh ta không bao giờ ngừng quan sát.
Sáng thứ Bảy, An Chi quyết định tự pha cà phê thay vì đợi quản gia. Cô đang mặc một chiếc áo phông cotton đơn giản và quần short, cảm thấy thoải mái hơn một chút vì nghĩ rằng Kiều Mặc sẽ không đến vào cuối tuần.
Nhưng đúng lúc cô đang đổ cà phê vào cốc, cánh cửa chính mở ra. Kiều Mặc bước vào, tay cầm một tập hồ sơ. Anh ta trông thoải mái hơn trong chiếc áo sơ mi đen, nhưng khí chất vẫn lạnh lùng như thường lệ.
An Chi giật mình. Cố gắng cúi chào, cô vô tình làm tay mình run rẩy. Chiếc cốc sứ trượt khỏi tay, đổ tung tóe cà phê nóng lên sàn nhà cẩm thạch trắng và, tệ hơn nữa, một vệt lớn văng lên ống quần Kiều Mặc.
Thời gian như ngừng lại.
An Chi sững sờ, cảm giác tội lỗi và sợ hãi dâng lên. Cô nhanh chóng lấy khăn giấy, líu ríu xin lỗi: “Kiều Tổng, tôi xin lỗi! Tôi không cố ý!”
Cô quỳ gối xuống, định lau vết cà phê trên ống quần đắt tiền của anh ta.
Kiều Mặc lập tức lùi lại một bước, tránh khỏi bàn tay đang run rẩy của cô.
“Đừng chạm vào.” Giọng anh ta trầm, lạnh và mang một sức nặng đe dọa.
An Chi khựng lại, ngước nhìn lên. Ánh mắt đen sâu của Kiều Mặc dán chặt vào cô. Đó không phải là ánh mắt tức giận vì vết cà phê, mà là một cái lườm đầy cảnh cáo về việc cô đã vi phạm giới hạn thân thể.
“Cà phê này…” Anh ta lạnh lùng chỉ vào vết ố trên quần.
“Tôi… tôi sẽ giặt nó và đền bù ạ. Tôi hứa.” An Chi lắp bắp.
Kiều Mặc nhìn cô một lúc, cái nhìn kéo dài, như thể đang thẩm định giá trị của cô và quyết định xem liệu cô có đáng bị hủy hợp đồng vì một sai lầm nhỏ như thế này không.
Cuối cùng, anh ta rút điện thoại. “Thư ký Tống. Mua cho tôi một bộ quần áo mới. Size 48. Gửi đến đây.”
Anh ta không hề mắng mỏ, không hề đòi tiền đền bù, nhưng sự im lặng và hành động lạnh lùng này còn đáng sợ hơn bất kỳ lời chỉ trích nào. Nó khiến An Chi nhận ra vị trí thấp kém của mình trong mối quan hệ này: cô là một thứ đồ dùng có thể dễ dàng bị thay thế.
Sau khi thay đồ và rời đi mà không nói thêm một lời nào, Kiều Mặc quay lại vào tối muộn. Lần này, anh ta ngồi vào bàn làm việc, nhưng thay vì làm việc, anh ta lại cầm một cuốn sách dày cộp, dường như là sách về nghệ thuật phục chế đồ cổ.
“Lại đây.” Anh ta gọi.
An Chi do dự, bước đến gần, đứng cách anh ta hai mét.
“Đứng gần hơn.”
Cô bước thêm một bước.
Kiều Mặc không nhìn cô, mắt vẫn dán vào cuốn sách. “Tôi không cần cô phục vụ. Chỉ cần ngồi đây.”
An Chi ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh ta. Sự gần gũi này khiến cô căng thẳng. Cô cảm thấy hơi thở của mình bị anh ta kiểm soát.
Anh ta đột nhiên gấp cuốn sách lại, nhìn cô chằm chằm.
“Cà phê sáng nay…”
“Tôi thực sự xin lỗi, Kiều Tổng.” An Chi nhanh chóng cúi đầu.
“Tôi không nói về việc giặt đồ.” Kiều Mặc dựa lưng vào ghế, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nửa vời. “Cô luống cuống như thế, có phải cô sợ tôi sẽ chạm vào cô, hay là cô sợ tôi sẽ không chạm vào cô?”
Câu hỏi bất ngờ, đầy tính khiêu khích tâm lý này, khiến má An Chi nóng bừng.
“Tôi… tôi sợ vi phạm hợp đồng,” cô đáp, giọng cứng rắn, cố gắng không để lộ ra sự bối rối.
“Thật không?” Kiều Mặc tiến lại gần hơn, chống tay lên bàn. Khoảng cách giữa họ giờ đây chỉ còn vỏn vẹn vài centimet.
“Hợp đồng chỉ cấm thân mật. Cái chạm tay sáng nay không phải là thân mật.” Anh ta hạ thấp giọng, thì thầm. “Nhưng tôi đã không cho phép cô chạm. Cô đang cố gắng phá luật hay cố gắng thu hút sự chú ý của tôi, Lâm An Chi?”
An Chi cảm thấy cơ thể mình nóng ran. Khuôn mặt Kiều Mặc quá gần, mùi hương gỗ đàn hương thoang thoảng từ người anh ta xâm chiếm khứu giác cô. Cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh ta.
Cô lắc đầu, cố gắng đẩy lùi sự bối rối. “Tôi không cố gắng thu hút sự chú ý. Tôi chỉ muốn kết thúc hợp đồng này sớm nhất có thể.”
Kiều Mặc cười khẩy, như thể vừa nghe một lời nói dối vụng về. Anh ta lại lùi về vị trí cũ, duy trì khoảng cách vô hình.
“Vậy thì tốt. Đừng bao giờ lặp lại điều đó.”
Anh ta lại mở cuốn sách ra, nhưng ánh mắt anh ta vẫn còn đọng lại trên gò má ửng đỏ của cô.
An Chi biết, cái lườm và lời nói khiêu khích của anh ta không phải là tai nạn. Anh ta đang làm mọi cách để kiểm tra sự kiên nhẫn của cô, đẩy cô đến bờ vực của sự vi phạm, chỉ để chứng minh sự kiểm soát tuyệt đối của mình.
Cô là con mồi, và anh ta là người thợ săn, đang thích thú với trò chơi rượt đuổi tâm lý này.