Sáng hôm sau, Mai Anh thức dậy trong sự đau nhức và một quyết tâm mới. Lần này, cô không còn khóc hay gào thét trong lòng. Cô biết, để tồn tại, cô phải trở thành người phụ nữ mà Lăng Phong cần, và thậm chí là hơn thế nữa. Sự kháng cự bằng lời nói tối qua đã mang lại cho cô một kết quả ngoài mong đợi: Lăng Phong đã nhượng bộ.
Khi cô bước ra khỏi phòng ngủ, Quản gia Tần đã đứng đợi ở hành lang, vẻ mặt nghiêm nghị. Trên tay ông là một tập tài liệu mỏng, được niêm phong cẩn thận.
"Thưa phu nhân," Quản gia Tần nói, giọng điệu vẫn cung kính nhưng có phần thận trọng hơn, "Tổng Tài đã dặn tôi chuyển giao cái này cho cô. Anh ấy nói, đó là 'thông tin cần thiết để hoàn thành vai diễn của cô.'"
Mai Anh nhận lấy tập tài liệu. Bìa ngoài chỉ ghi duy nhất dòng chữ: "Thương Vụ Sáp Nhập Century: Lợi Ích & Đối Thủ."
"Và một điều nữa, thưa phu nhân," Quản gia Tần tiếp tục. "Tối nay, Tổng Tài sẽ dẫn cô đến dự buổi dạ tiệc công bố Dự án Century tại Khách sạn Royal. Đây là lần đầu tiên cô ra mắt giới thượng lưu với tư cách Lăng phu nhân. Cô có tám tiếng để chuẩn bị. Cô phải hoàn hảo."
"Hoàn hảo," Mai Anh lặp lại, siết chặt tập tài liệu. Cô bước nhanh vào phòng khách, mở tài liệu ra.
Ngồi trên chiếc ghế sofa da sang trọng, cô không còn là cô gái văn phòng Mai Anh ngày nào. Cô là Lăng phu nhân, một người vợ hợp đồng đang làm nhiệm vụ. Tập tài liệu được viết dưới dạng báo cáo phân tích rủi ro, không hề có thông tin cá nhân hay cảm xúc. Nó liệt kê chi tiết các bên liên quan, đặc biệt là Tập đoàn V&H – đối thủ cạnh tranh chính đang tìm cách phá hoại thương vụ sáp nhập. Mai Anh tập trung vào hồ sơ của Vũ Hoàng, Tổng Giám đốc V&H. Người này là bạn cũ của Lăng Phong, nhưng đã trở thành kẻ thù không đội trời chung sau một vụ bê bối kinh doanh lớn.
Mai Anh nhận ra vấn đề: Lăng Phong cần sự ổn định gia đình để phủ nhận tin đồn về sự bất ổn cá nhân và củng cố niềm tin cho các cổ đông. Sự xuất hiện của một Lăng phu nhân xinh đẹp, đoan trang, và thông minh là vũ khí của anh.
Cô dành suốt buổi sáng để đọc, ghi nhớ tên tuổi, mối quan hệ, và cả những thông tin tưởng chừng như vô nghĩa về sở thích của các nhân vật chủ chốt. Trí nhớ tốt và sự thông minh vốn có của Mai Anh giúp cô nắm bắt nhanh chóng thế giới phức tạp này.
Buổi chiều, việc chuẩn bị bắt đầu. Thợ trang điểm và tạo mẫu tóc hàng đầu được đưa đến. Mai Anh được khoác lên mình chiếc váy dạ hội lụa đen cúp ngực tinh tế, được thiết kế riêng, tôn lên đường cong quyến rũ và làn da trắng ngần. Quản gia Tần đích thân mang đến bộ trang sức kim cương lấp lánh, trị giá hàng chục tỷ đồng.
"Kim cương này từng là của Lăng phu nhân trước đây sao?" Mai Anh bất chợt hỏi, tay chạm vào viên kim cương lạnh buốt trên cổ.
Quản gia Tần hơi khựng lại, đôi mắt ông hiện lên vẻ đau xót thoáng qua rồi nhanh chóng che giấu. "Không, thưa phu nhân. Đây là bộ trang sức mới được Tổng Tài đặt làm riêng. Cô là người đầu tiên đeo nó."
Mai Anh ngước nhìn mình trong gương. Người phụ nữ phản chiếu trong đó đẹp đến kinh ngạc, quyền quý và lạnh lùng. Nhưng sâu bên trong đôi mắt đó, cô vẫn là Mai Anh của đêm qua, một người đang mang trên mình gánh nặng sinh tử của mẹ.
Đúng 7 giờ tối, Lăng Phong bước vào. Anh mặc bộ tuxedo màu xám than lịch lãm, toát lên vẻ cao quý và quyền lực. Anh đứng tựa vào khung cửa, ánh mắt hổ phách lướt qua cô, từ đỉnh đầu đến gót chân, không có sự ấm áp, nhưng có sự hài lòng rõ rệt.
"Trông cô khá ổn," anh nhận xét cộc lốc, giọng nói trầm ấm và lạnh lùng. "Đừng để tôi phải thất vọng. Nhớ rõ, cô là vợ tôi. Tuyệt đối đừng rời khỏi tầm mắt của tôi nếu không được phép."
Mai Anh không trả lời. Cô chỉ tiến đến, khoác tay vào tay anh một cách tự nhiên và hoàn hảo. "Chúng ta đi thôi, Tổng Tài. Đừng để các cổ đông phải chờ lâu."
Cô đã nắm bắt được vai trò của mình: lạnh lùng, tự tin và quyền lực như chính anh. Lăng Phong nhìn hành động đó của cô, một tia bất ngờ lướt qua đôi mắt anh, nhưng anh nhanh chóng lấy lại vẻ mặt băng giá.
Sân khấu Royal Ballroom lộng lẫy, ánh đèn chùm pha lê rực rỡ chiếu sáng cả một rừng người giàu có và quyền lực. Ngay khi Lăng Phong và Mai Anh bước vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn về họ. Mai Anh cảm nhận được sự dò xét, sự ngưỡng mộ, và cả sự ghen tị từ những người phụ nữ khác.
Lăng Phong không giới thiệu cô. Anh chỉ siết nhẹ tay cô, hành động đó ngầm khẳng định vị thế của cô. Mai Anh mỉm cười, nụ cười đoan trang và hoàn hảo. Cô dùng trí nhớ của mình để gọi tên các đối tác của Lăng Phong, trả lời những câu hỏi xã giao một cách khéo léo và thông minh, không quá lộ liễu nhưng đủ sắc sảo để chứng minh cô không phải là bình hoa di động.
Mọi thứ diễn ra suôn sẻ, cho đến khi một giọng nói ngọt ngào, pha chút giễu cợt vang lên phía sau họ.
"Ồ, Lăng Phong. Tôi không ngờ anh lại tìm được vợ nhanh đến vậy. Trông cô ấy khá mới mẻ."
Lăng Phong căng thẳng ngay lập tức. Mai Anh cảm nhận được cơ thể anh cứng lại. Cô quay sang.
Đứng trước mặt họ là một người phụ nữ tuyệt đẹp, mặc chiếc váy đỏ rực rỡ, toát lên khí chất kiêu kỳ và sang chảnh. Cô ta có mái tóc nâu xoăn bồng bềnh và đôi mắt sắc sảo đầy tự mãn. Cô ta là Hạ Lam, người thừa kế của một tập đoàn lớn, và là người đã từng được đồn đoán là vị hôn thê của Lăng Phong trước khi mọi thứ sụp đổ.
"Hạ Lam," Lăng Phong đáp lại lạnh lùng, giọng nói mang sự ghét bỏ rõ rệt.
Hạ Lam không thèm nhìn Lăng Phong, cô ta nhìn thẳng vào Mai Anh, đôi môi đỏ mọng khẽ mỉm cười đầy ác ý. "Chắc cô là 'người mới' mà anh ấy cất giấu. Tôi là Hạ Lam. Bạn... cũ của Lăng Phong. Rất vui được gặp cô."
"Chào cô Hạ Lam," Mai Anh mỉm cười lịch thiệp, nhưng trong ánh mắt không hề có sự sợ hãi. Cô nhớ ra Hạ Lam là một cổ đông nhỏ trong V&H, có liên hệ mật thiết với đối thủ của Lăng Phong. "Tôi là Mai Anh. Lăng phu nhân. Rất vui được gặp cô. Tôi đã nghe Tổng Tài nhắc đến tên cô. Anh ấy nói cô là một đối tác... thú vị."
Mai Anh nhấn mạnh từ "đối tác" và "Tổng Tài", khéo léo đẩy Hạ Lam ra khỏi mối quan hệ cá nhân với Lăng Phong, khẳng định vị thế của mình.
Hạ Lam hơi bất ngờ trước sự đáp trả sắc sảo này, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ cao ngạo. Cô ta liếc nhìn Mai Anh, rồi nhìn bộ trang sức kim cương. "Ồ, chiếc vòng cổ này... Tôi nhớ ngày xưa, tôi đã chọn một bộ trang sức tương tự, nhưng Lăng Phong nói rằng nó không phù hợp với 'gu' của anh ấy. Xem ra, gu của anh ấy đã thay đổi rồi."
Đây là một đòn tấn công trực diện, ngầm ý rằng Mai Anh chỉ là vật thay thế, và không phải là người được anh trân trọng. Mai Anh cảm thấy tim mình hơi thắt lại. Cô biết mình chỉ là vợ hợp đồng, nhưng sự sỉ nhục công khai này vẫn làm cô tổn thương.
Lăng Phong, vẫn im lặng, đột nhiên lên tiếng. Anh siết chặt tay Mai Anh, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Hạ Lam.
"Gu của tôi đã thay đổi, Hạ Lam," Lăng Phong nói, giọng nói đầy uy quyền khiến mọi người xung quanh cũng phải im lặng lắng nghe. "Trước đây, tôi muốn cái đẹp lộng lẫy và rực rỡ. Bây giờ, tôi cần cái đẹp thông minh, kiên định, và không bao giờ phản bội. Thứ mà cô, hay bất kỳ ai khác, không bao giờ có thể mang lại."
Anh quay sang Mai Anh, một hành động chưa từng thấy ở Lăng Phong, và nói với cô bằng giọng nói nhẹ nhàng hơn: "Mai Anh, em hơi mệt rồi. Chúng ta kết thúc sớm."
Sau đó, anh không nói thêm một lời nào với Hạ Lam, và kéo Mai Anh rời đi một cách dứt khoát, để lại Hạ Lam đứng đó với vẻ mặt tức tối. Mọi người xung quanh đều nhìn thấy sự quan tâm hiếm hoi mà Lăng Phong dành cho người vợ mới này.
Trong xe, Mai Anh vẫn chưa hoàn hồn. Cô nhìn Lăng Phong. "Anh... anh vừa bảo vệ tôi?"
Lăng Phong quay sang nhìn cô, ánh mắt không hề dịu đi. "Tôi không bảo vệ cô. Tôi bảo vệ tài sản của tôi. Cô là Lăng phu nhân, là gương mặt đại diện cho thương vụ Century. Cô không được phép bị kẻ khác hạ thấp. Đừng ảo tưởng."
Anh dừng lại một chút, rồi nói thêm: "Phản ứng của cô với Hạ Lam rất tốt. Sắc sảo, nhưng không mất bình tĩnh. Cô đã làm tốt vai diễn của mình, Mai Anh."
Sự công nhận lạnh lùng này lại khiến Mai Anh cảm thấy thoải mái hơn là lời khen ngợi. Cô biết cô đã vượt qua bài kiểm tra đầu tiên. Nhưng cô cũng nhận ra, Hạ Lam sẽ là một cái gai.
"Hạ Lam liên quan gì đến quá khứ của anh?" Mai Anh dám hỏi.
Lăng Phong đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, siết chặt. "Cô đã ký điều khoản hai. Không được phép tò mò về chuyện cá nhân của tôi. Đừng đi quá giới hạn, Mai Anh. Nếu không, cô sẽ phải trả giá đắt."
Lời cảnh cáo đó lạnh lẽo và tàn nhẫn như một lời nguyền. Mai Anh biết cô đã chạm vào một vết thương cũ. Cô im lặng, rút tay lại.
Khi họ về đến dinh thự, không khí căng thẳng hơn bao giờ hết. Mai Anh biết, anh đang tức giận. Anh không nói một lời nào, chỉ đi thẳng vào phòng tắm, để lại Mai Anh một mình trong căn phòng ngủ rộng lớn. Cô nhìn bộ đồ dạ hội lộng lẫy trên người mình, cảm thấy lạnh buốt. Sự xa hoa này chỉ là mặt nạ che đậy cho sự cô đơn và giao kèo thể xác mà cô phải thực hiện.
Mười phút sau, Lăng Phong bước ra, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo. Cơ thể anh săn chắc, ướt sũng, tỏa ra hơi nóng và quyền lực. Anh nhìn Mai Anh, ánh mắt hổ phách tối sầm lại.
"Cô không cần phải chờ tôi. Cô biết cô phải làm gì." Giọng anh trầm khàn, đầy dục vọng không kiềm chế.
Mai Anh hít một hơi sâu, cởi chiếc váy dạ hội lụa đen xuống, để nó trượt dài trên sàn nhà cẩm thạch. Cô bước đến bên anh, không còn là sự kháng cự vô vọng như hai đêm trước, mà là sự chấp nhận lạnh lùng của một người đã bị buộc phải bán mình. Cô nhìn vào đôi mắt anh, không còn thấy sự sợ hãi, mà là sự quyết tâm. Cô sẽ không để mình gục ngã. Cô sẽ sống sót qua 90 ngày địa ngục này.
Đêm đó, sự thân mật diễn ra với cường độ mạnh mẽ hơn, nhưng không có sự kết nối nào về mặt cảm xúc. Đó là quyền lực, là sự giải tỏa, là điều khoản hợp đồng. Nhưng trong khoảnh khắc cuồng nhiệt nhất, Mai Anh chợt nhận ra, trong hơi thở gấp gáp của Lăng Phong, có một sự cô đơn sâu thẳm, một tiếng gầm gừ đau đớn bị che giấu. Cô biết, anh cũng đang mắc kẹt trong cái vỏ bọc lạnh lùng của chính mình.
Sự trói buộc độc hại giữa họ, được dệt bằng tiền bạc và sự thân mật không tên, ngày càng siết chặt.