hợp đồng tình yêu - ký thêm trọn đời

Chương 11: Đám Cưới Thật, Hạnh Phúc Thật


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba tháng trôi qua nhanh như một vòng lặp của máy tính. Trần Đăng Khoa không chỉ có một "người vợ hợp đồng". Anh đã có một người bạn gái thật sự, một tình yêu thật sự. Cuộc sống của anh, từ một hệ điều hành đơn nhiệm, giờ đã trở nên đa nhiệm và đầy màu sắc.

Và thời hạn mà Trần Lão gia đưa ra cũng đã đến.

Ông nội vô cùng hài lòng trước sự "tiến triển thần tốc" của cháu trai mình. Nhìn những hình ảnh hạnh phúc của Khoa và Phương Anh trên mạng xã hội, nghe những lời khen có cánh của bà con họ hàng sau chuyến đi dã ngoại, ông tin rằng kế hoạch của mình đã thành công mỹ mãn.

"Tốt! Rất tốt!" ông nói trong một bữa cơm gia đình. "Hai đứa bây đã tìm hiểu nhau kỹ rồi. Giờ là lúc phải làm một đám cưới đàng hoàng. Ta đã xem ngày rồi. Cuối tháng sau là ngày lành tháng tốt. Cứ thế mà tiến hành đi."

Lời "phán quyết" của ông nội khiến cả Khoa và Phương Anh đều có chút giật mình. Đám cưới. Một đám cưới thật sự.

Họ đã từng nghĩ đến chuyện này, nhưng không ngờ nó lại đến nhanh như vậy. Hợp đồng của họ, sắp được thay thế bằng một tờ giấy đăng ký kết hôn.

Và thế là, một "dự án" mới, còn lớn hơn và phức tạp hơn cả dự án "Hôn nhân Tối ưu", được khởi động: Dự án "Đám cưới".

Lần này, "khách hàng" không chỉ có một, mà là hai bên gia đình.

Mẹ của Phương Anh, sau khi đã được phẫu thuật thành công nhờ số tiền tạm ứng của Khoa, đã hoàn toàn bình phục. Khi nghe tin con gái sắp lấy chồng, bà vừa mừng vừa lo. Bà mừng vì con gái đã tìm được một người đàn ông tốt, nhưng lại lo vì sự khác biệt quá lớn giữa hai gia đình.

Cuộc gặp gỡ của hai bên "thông gia" là một màn hài kịch của sự đối lập. Một bên là Trần Lão gia và những người họ hàng quyền quý, nói chuyện toàn về kinh tế vĩ mô và giá cổ phiếu. Một bên là mẹ và các dì của Phương Anh, những người phụ nữ chân chất, nói chuyện toàn về giá thịt heo ngoài chợ và cách muối dưa cho ngon.

Khoa, người vốn đã sợ các tương tác xã hội, giờ đây lại phải đối mặt với một "hệ thống" gia đình vợ hoàn toàn mới, náo nhiệt và đầy tình cảm. Anh lúng túng ra mặt. Nhưng may sao, anh đã có Phương Anh bên cạnh, trong vai trò một "người phiên dịch" và "cầu nối văn hóa".

"Mẹ ơi, anh Khoa anh ấy không phải là không muốn nói chuyện, mà là anh ấy đang 'nạp dữ liệu' đó mẹ," cô giải thích khi thấy mẹ mình phàn nàn vì con rể tương lai quá ít nói.

Trong khi Phương Anh đang bận rộn với việc chuẩn bị cho đám cưới, từ việc chọn váy cưới, đặt nhà hàng, thì Khoa lại đột nhiên "biến mất" mấy ngày liền. Anh nói anh có một dự án gấp ở công ty. Anh đi từ sáng sớm đến tối mịt mới về, trông vô cùng mệt mỏi và bí ẩn.

Phương Anh có chút lo lắng và tủi thân. Sắp cưới đến nơi rồi mà anh còn bận rộn hơn cả lúc trước.

Nhưng cô không biết rằng, anh đang âm thầm chuẩn bị cho cô một món quà cưới đặc biệt nhất.

Vào một buổi tối, khi cô đang một mình xem lại danh sách khách mời, anh trở về, tay cầm một chiếc máy tính bảng.

"Phương Anh," anh nói, có chút hồi hộp. "Anh có cái này muốn cho em xem. Coi như là... quà cưới của anh."

Anh mở một ứng dụng trên máy tính bảng. Giao diện của nó rất đẹp và tinh tế. Tên của ứng dụng là "Mẹ Khỏe Con Vui".

"Đây là gì?" cô ngạc nhiên.

"Đây là một ứng dụng theo dõi sức khỏe từ xa," anh giải thích. "Anh đã cùng đội ngũ của mình phát triển nó trong suốt thời gian qua. Nó được kết nối với các thiết bị y tế thông minh như máy đo huyết áp, máy đo đường huyết. Mẹ em ở quê chỉ cần đeo thiết bị vào, mọi chỉ số sức khỏe của bà sẽ được cập nhật liên tục và gửi thẳng đến điện thoại của em và cả bác sĩ điều trị của bà."

Phương Anh sững sờ.

"Ứng dụng còn có tính năng nhắc nhở uống thuốc, gợi ý các thực đơn dinh dưỡng phù hợp, và cả một nút gọi khẩn cấp SOS kết nối trực tiếp đến bệnh viện gần nhất," anh nói tiếp, mắt anh sáng lên niềm tự hào. "Từ giờ, dù ở xa, em vẫn có thể chăm sóc cho sức khỏe của mẹ một cách tốt nhất."

Phương Anh không nói nên lời. Nước mắt cô trào ra. Đây không phải là một món quà cưới bình thường. Đây là sự quan tâm, sự thấu hiểu và tình yêu thương sâu sắc nhất. Anh đã dùng chính tài năng, chính thế giới của mình để tạo ra một món quà ý nghĩa nhất cho cô và gia đình cô.

Cô ôm chầm lấy anh. "Cảm ơn anh, ông xã."

Đám cưới của họ diễn ra sau đó một tuần. Một đám cưới không quá xa hoa, nhưng vô cùng ấm cúng và ngập tràn hạnh phúc.

Khi đứng trên lễ đường, trao cho nhau lời thề nguyện, họ không còn đang diễn kịch nữa. Mọi thứ đều là thật.

"Anh, Trần Đăng Khoa," anh nói, giọng run run. "Xin hứa sẽ dùng cả đời mình để 'lập trình' nên một cuộc sống hạnh phúc cho em, và sẽ luôn sẵn sàng 'debug' mọi lỗi lầm của anh."

"Em, Vũ Phương Anh," cô đáp lại trong nước mắt hạnh phúc. "Xin hứa sẽ mãi mãi là 'bug' xinh đẹp và 'lỗi' nhất trong hệ điều hành của anh, để anh không bao giờ cảm thấy nhàm chán."

Họ trao cho nhau nụ hôn, trong tiếng vỗ tay chúc phúc của mọi người. Bản hợp đồng tình yêu đã chính thức được "ký thêm trọn đời". Và lần này, nó không có bất kỳ điều khoản nào cả, chỉ có tình yêu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×