hương đồng gió nội

Chương 3: Sương Mù Trên Đồi Hoa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sương mù giăng kín cánh đồng hoa oải hương, tạo nên một màn trắng mờ ảo, bao phủ những luống hoa tím. Phương Thảo cầm xẻng, trồng những giống hoa mới, mỗi nhát xẻng là một nỗ lực để mở rộng trang trại, biến nó thành điểm du lịch như cô mơ ước. Khoản nợ và mối đe dọa từ công ty bất động sản khiến cô lo lắng, nhưng cô cố gắng tập trung, hít sâu hương hoa để giữ bình tĩnh. Hồng xuất hiện, mang theo một chiếc áo khoác dày, giọng lo lắng: “Thảo, trời lạnh quá, nghỉ chút đi! Công ty bất động sản vừa gửi thư, đòi kiện nếu mẹ cậu không bán đất!” Thảo nắm chặt xẻng, giọng kiên định: “Tớ sẽ không để họ thắng. Tớ sẽ đấu đến cùng để bảo vệ trang trại.”

Trong căn nhà gỗ, bà Lan ôm Thảo, giọng run run, đôi mắt đỏ hoe: “Mẹ sợ chúng ta mất trang trại, Thảo ơi. Đây là kỷ niệm của bố mẹ.” Thảo an ủi, giọng dịu dàng nhưng chắc chắn: “Mẹ, con sẽ bảo vệ nơi này. Con đang lên kế hoạch tổ chức sự kiện giới thiệu trang trại, mời báo chí địa phương để thu hút sự chú ý.” Cô đã gửi email cho các tờ báo, hy vọng tạo tiếng vang. Đình Nam xuất hiện, mang theo một rổ hoa oải hương vừa hái: “Tôi muốn giúp cô chuẩn bị cho sự kiện.” Thảo mỉm cười, lòng nhẹ nhõm: “Cảm ơn anh, Nam. Có anh, tôi thấy tự tin hơn.” Họ cùng làm việc, tưới nước cho luống hoa, tay họ vô tình chạm nhau, khiến Thảo đỏ mặt, tim đập nhanh.

Tối, trong căn nhà gỗ, ánh lò sưởi lung linh, tạo không khí ấm áp giữa tiết trời lạnh giá của Đà Lạt. Nam kéo Thảo vào lòng, môi anh tìm đến môi cô, dẫn đến khoảnh khắc H+ tinh tế. Tay anh lướt nhẹ qua vòng eo thon của cô, hơi thở gấp gáp, cả hai chìm trong đam mê giữa hương hoa và ánh lửa. Thảo thì thầm, giọng run run: “Anh làm tôi cảm thấy an toàn.” Nam đáp, giọng trầm ấm: “Cô là lý do tôi muốn ở lại Đà Lạt.” Cảnh H+ đầy cảm xúc, hòa quyện với ánh lò sưởi, thể hiện sự gắn kết sâu sắc giữa họ.

Drama bùng nổ khi Vũ, đại diện công ty bất động sản, xuất hiện tại trang trại, giọng lạnh lùng: “Cô Thảo, bán đất đi, hoặc chúng tôi sẽ cắt nguồn nước tưới!” Thảo đối mặt, giọng kiên quyết: “Tôi không sợ các người!” Nam đứng bên, ánh mắt kiên định: “Cô ấy không đơn độc.” Minh gọi điện, ép Nam qua loa ngoài: “Về Sài Gòn ngay! Đừng phí thời gian ở đó!” Nam từ chối, giọng cứng rắn: “Đây là lựa chọn của em!” Thảo nghe được, lòng đau nhói, lo lắng hỏi: “Anh sẽ rời đi sao?” Nam ôm cô, giọng chắc chắn: “Tôi ở lại, Thảo.”

Thảo ngồi bên luống hoa, nhìn sương mù dần tan dưới ánh nắng sớm, tự hỏi liệu cô và Nam có đủ sức vượt qua những thử thách phía trước để bảo vệ trang trại và tình cảm mới chớm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×