Cơn thịnh nộ và sự tuyệt vọng của Trần Phong sau khi An Hạ rời đi không chỉ là một cơn giận nhất thời. Đó là sự sụp đổ của toàn bộ hệ thống nhận thức mà hắn đã xây dựng trong mười năm qua. Cô là người duy nhất hắn có thể nhìn rõ, người duy nhất hắn tin tưởng để làm chiếc mặt nạ của mình, và cô đã phản bội hắn, sử dụng chính công cụ nhận diện của hắn để trốn thoát.
Hắn ngồi trong bóng tối của căn penthouse, nơi mùi hương Hồi Ức nhân tạo từ chiếc gối và áo khoác của hắn lảng vảng, tạo nên một sự nhạo báng tàn nhẫn. Hắn đã bị lừa. Hắn đã đưa ra sự thật của đời mình, và cô đã lấy nó làm vũ khí để chống lại hắn.
“Cô ta đi đâu? Cô ta lấy cái gì đi? Cô ta liên lạc với ai?” Trần Phong gầm lên. Hắn không nói chuyện với ai, hắn tự nói với chính sự trống rỗng trong căn phòng. Mùi hương của An Hạ đã biến mất khỏi cơ thể, chỉ còn lại dấu vết giả tạo.
Trần Phong, với đôi mắt trống rỗng của mình, gần như phát điên. Hắn đứng dậy, bàn tay hắn vung mạnh, hất đổ chiếc bàn kính nhỏ cạnh sô-pha. Tiếng thủy tinh vỡ tan không làm dịu cơn giận của hắn, mà chỉ làm tăng thêm sự hỗn loạn trong đầu. Hắn cảm thấy mình lại quay trở lại mười năm trước, vào cái ngày vụ nổ xảy ra, khi mọi hình hài đều biến thành những cái bóng mờ đáng sợ. An Hạ đã làm điều tương tự. Cô đã biến thành một bóng ma có mùi hương.
Hắn điên cuồng lục soát căn phòng làm việc cũ của cô. Chiếc máy tính của cô đã bị xóa sạch dữ liệu. Cô không để lại bất cứ một manh mối nào có thể truy ngược. Cô đã lên kế hoạch cho sự trốn thoát này từ trước.
Nhưng rồi, sự logic của một tổng tài quyền lực đã thắng thế. Trần Phong dừng lại. Hắn không thể hành động theo cảm xúc. Hắn phải hành động như một thợ săn.
Hắn không cần phải nhìn rõ gương mặt cô, nhưng hắn cần phải nhận diện được mục đích của cô. Cô rời đi để tìm bằng chứng. Cô không phải là kẻ trốn chạy. Cô là người đi tìm sự thật, sự thật về Tống Duy và Mộc Lan, những kẻ đã lợi dụng hắn và gia đình cô.
Trần Phong quay trở lại bàn làm việc, lấy điện thoại. Hắn không gọi cảnh sát. Hắn gọi cho Trần Lập, trợ lý cấp cao đã từng tỏ ra không hài lòng với An Hạ. Trần Lập là kẻ thủ cựu, nhưng hắn trung thành với Đế Thiên và có mạng lưới thông tin ngầm rộng lớn.
“Trần Lập. Tôi có một nhiệm vụ khẩn cấp. Tôi cần anh phong tỏa mọi thông tin về Thư ký An Hạ. Cô ta không được phép xuất hiện trên bất cứ phương tiện truyền thông hay danh sách tội phạm nào. Đây là một cuộc điều tra nội bộ, rất nhạy cảm.”
Giọng Trần Lập ở đầu dây bên kia đầy sự ngạc nhiên và một chút hả hê khó che giấu. “Tổng tài... Cô ấy đã...?”
“Cô ấy đã phản bội sự tin tưởng và trốn thoát. Cô ta mang theo tài liệu mật của Đế Thiên,” Trần Phong nói, giọng hắn lạnh lùng, không cảm xúc, chỉ là sự giả dối hoàn hảo. “Anh sẽ sử dụng mạng lưới riêng của anh để tìm ra cô ta. Tôi cần biết cô ta đang ở đâu, cô ta liên lạc với ai, và mục tiêu của cô ta là gì. Hãy làm điều này thật bí mật. Bất cứ ai biết chuyện này sẽ bị sa thải ngay lập tức.”
Trần Lập là người duy nhất trong Đế Thiên biết rõ chứng mù mặt của Trần Phong. Trần Phong biết, Trần Lập sẽ tin rằng An Hạ đã làm hắn bẽ mặt. Hắn sẽ hành động với sự nhiệt tình của một kẻ trả thù, nhưng lại phải làm theo lệnh của hắn. Đây là một bước đi mạo hiểm, nhưng cần thiết.
Trần Phong bắt đầu chiến dịch truy đuổi của mình. Hắn không thể đi tìm cô ta bằng mắt, nhưng hắn sẽ tìm cô ta bằng mạng lưới và logic. Hắn truy cập vào hồ sơ của cô, nhưng mọi thứ đều là giả mạo.
Cô ta thông minh. Cô ta đã chuẩn bị cho điều này.
Hắn chuyển hướng. Hắn bắt đầu tìm kiếm những người thân duy nhất của An Hạ: Cha cô, người đã mất, và Xưởng Hương An Gia. Hắn cho người điều tra mọi nhân viên cũ của Xưởng Hương, mọi tài khoản ngân hàng liên quan đến Hương Hồi Ức.
Trong khi Trần Phong đang giăng lưới khắp thành phố, An Hạ đang chìm trong cuộc hành trình bí mật. Cô biết hắn sẽ tìm cô bằng mọi cách. Cô đã sử dụng chiếc taxi đến ga tàu hỏa lớn nhất, trả tiền mặt và mua một vé đi về một tỉnh lẻ xa xôi.
Trong chiếc ba lô nhỏ bé, cô mang theo chiếc laptop mã hóa và những bằng chứng ít ỏi: hồ sơ Dương Ngọc, bằng chứng Hương Hồi Ức, và tệp tin nặc danh từ Tống Duy.
An Hạ ngồi trong toa tàu vắng vẻ, hít một hơi sâu. Cô đã phản bội hắn. Nước mắt cô lăn dài khi cô nhớ lại vẻ mặt đau khổ của hắn khi hắn nhận ra sự thật và sự phản bội của cô. Cô đã không cho hắn một cơ hội để giải thích, nhưng cô không thể mạo hiểm. Sự trả thù đã ăn sâu vào cô quá lâu.
Nếu tôi không đi, Tống Duy sẽ giết cả hai chúng ta.
Cô mở laptop. Việc đầu tiên là phân tích tệp tin nặc danh mà Tống Duy đã gửi. Tệp tin đó chứa những lời đe dọa và ảnh chụp màn hình một số giao dịch cổ phiếu mã AFA, nhưng điều quan trọng nhất là siêu dữ liệu của tệp tin.
An Hạ, với kỹ năng tin học tuyệt vời, phát hiện ra một dấu vết nhỏ: Tệp tin được tạo ra trên một máy chủ không phải của Đế Thiên, nhưng lại có mã định danh liên kết với một tài khoản email cũ của Mộc Lan. Tống Duy đã sơ suất. Hắn đã dùng máy chủ của Mộc Lan để gửi đi tệp tin.
Cô nhanh chóng chụp lại bằng chứng này. Đây là chìa khóa để liên kết Mộc Lan với Tống Duy.
An Hạ lấy chiếc điện thoại cũ, liên lạc với Minh, người bạn luật sư. Cô hẹn gặp Minh ở một địa điểm kín đáo tại tỉnh lẻ. Cô cần một luật sư tin cậy để phân tích tính hợp pháp của tài khoản ngân hàng giả mạo và bằng chứng Tống Duy đã thông đồng với Dương Ngọc.
Trong khi đó, ở Đế Thiên, Trần Phong đã hoàn toàn bước vào vai thợ săn. Hắn đã nhận được báo cáo từ Trần Lập: An Hạ đã dùng tiền mặt, đã đi tàu hỏa.
“Đừng để lộ dấu vết. Chúng ta không tìm cô ta bằng camera. Chúng ta tìm cô ta bằng dấu vết tài chính và mạng lưới liên lạc,” Trần Phong ra lệnh. “Kiểm tra mọi giao dịch, mọi tài khoản, mọi cuộc gọi đến và đi của những người thân cận nhất của cô ta. Cô ta không thể trốn khỏi mạng lưới của tôi.”
Trần Phong biết An Hạ sẽ tìm đến luật sư. Hắn đã cho người theo dõi các luật sư có tiếng đã từng làm việc với Xưởng Hương An Gia. Hắn không cần nhìn, hắn chỉ cần biết cô đang nghĩ gì.
Trần Phong đi đến cửa sổ. Hắn nhìn ra thành phố đang chìm dần trong ánh sáng ban mai. "Cô nghĩ cô có thể trốn thoát khỏi tôi, An Hạ? Cô không biết rằng, cô càng chạy xa, mùi hương của cô lại càng dẫn đường cho tôi." Hắn nhắm mắt lại, tưởng tượng về mùi hương Hồi Ức của cô. Lần này, nó không còn là sự đau khổ, mà là sự thôi thúc tàn khốc của một kẻ yêu và bị phản bội.