hương thơm lạc lối

Chương 9: Chiếc Lồng Bằng Hương Thơm


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lời tuyên bố của Trần Phong về việc hợp tác đã không hề làm giảm đi áp lực giám sát, ngược lại, nó còn đẩy sự cảnh giác lên mức cao nhất. An Hạ biết hắn chấp nhận cô không phải vì niềm tin, mà vì cô là chiếc chìa khóa duy nhất để hắn giải quyết vấn đề cá nhân của mình: Tống Duy và mối liên hệ bí ẩn với quá khứ. Hắn đã nhượng bộ, nhưng cô phải hoàn toàn làm việc dưới tầm kiểm soát của hắn.

Căn phòng liền kề phòng ngủ của Trần Phong, nơi An Hạ làm việc và ngủ, không có khóa. Suốt đêm, An Hạ nghe rõ tiếng thở đều đặn của hắn. Cô không thể ngủ được. Sự hiện diện của hắn, dù vô hình, lại là một sợi xích vô hình nhưng nặng trịch. Cô không dám bật đèn, chỉ làm việc dưới ánh sáng mờ ảo của máy tính, cẩn thận che chắn màn hình.

Sau khi phát hiện ra Dương Ngọc, em họ của Tống Duy làm việc tại Ngân hàng Tín Phát, An Hạ biết cô phải hành động nhanh chóng. Cô cần một cuộc đối đầu trực tiếp, một động thái làm Tống Duy hoảng sợ, buộc hắn phải ra tay sai lầm.

"Kế hoạch của tôi là gọi điện cho Dương Ngọc," An Hạ nói với Trần Phong vào sáng hôm sau, khi hắn đang tập thể dục buổi sáng ngay trong phòng khách lớn, ngay trước mặt cô. Hắn đã cởi trần, để lộ cơ thể săn chắc, và An Hạ phải cố gắng hết sức để giữ ánh mắt chuyên nghiệp.

Trần Phong dừng động tác chống đẩy, quay đầu lại. Mồ hôi lấm tấm trên trán, hắn không thể nhìn rõ cô, nhưng hắn có thể nghe thấy ý chí sắt đá trong giọng cô, và cảm nhận sự căng thẳng trong mùi hương của cô.

“Sống sượng quá,” Trần Phong phán. “Hắn sẽ phủ nhận, sau đó báo cáo lại Tống Duy ngay lập tức. Cô cần một chiến thuật tâm lý. Dương Ngọc là nhân viên ngân hàng, hắn sợ bị mất việc, sợ tai tiếng. Hắn không phải là kẻ máu lạnh như Tống Duy.”

“Vậy ngài đề nghị thế nào?” An Hạ hỏi, cô cảm thấy khó chịu trước sự kiểm soát của hắn, nhưng đồng thời, cô phải thừa nhận sự sắc bén trong suy luận của hắn. Hắn là một tổng tài quyền lực, không phải là kẻ ngốc.

Trần Phong đi đến chỗ cô, cầm lấy một chiếc khăn tắm để lau mồ hôi, và hắn đứng ngay bên cạnh, khoảng cách gần đến mức An Hạ cảm thấy hơi thở của hắn phả vào tóc mình.

“Chúng ta sẽ tạo ra sự sợ hãi lớn nhất cho hắn. Cô sẽ gọi điện, không phải để đe dọa tố cáo, mà để đe dọa giải quyết riêng.” Trần Phong thì thầm, giọng nói trầm thấp, đầy quyền lực, "Nói với hắn rằng Ban Giám sát Kỷ luật đã được thông báo về hành vi thông đồng, và rằng Tổng tài đã cho hắn hai lựa chọn: Một là công khai tất cả, tự thú, nhận sự khoan hồng. Hai là để cho người của Tổng tài giải quyết hắn một cách riêng tư."

An Hạ cảm thấy lạnh sống lưng. Cô biết, trong giới thượng lưu, "giải quyết riêng tư" có thể mang ý nghĩa cực kỳ tàn nhẫn.

"Ngài muốn tôi làm điều này ngay bây giờ sao?"

"Ngay bây giờ. Tôi sẽ ở bên cạnh để nghe toàn bộ cuộc nói chuyện. Tôi cần nghe giọng nói của hắn để phân tích. Và cô phải gọi bằng số điện thoại không thể truy ngược. Tôi sẽ đưa cho cô."

Trần Phong lấy ra một chiếc điện thoại dùng một lần từ túi áo khoác đang treo, đưa cho An Hạ. Khi tay hắn chạm vào tay cô, An Hạ cảm thấy một luồng điện chạy qua. Cô cố gắng lờ đi cảm giác đó, tập trung vào nhiệm vụ.

Cô gọi cho Dương Ngọc. Sau vài hồi chuông, Dương Ngọc nhấc máy, giọng đầy lo lắng, không phải vì cô thư ký, mà vì hắn nghe tin tức nội bộ về sự can thiệp của Ban Giám sát.

“Đây là An Hạ. Thư ký riêng của Tổng tài Trần Phong,” An Hạ bắt đầu, giọng nói bình tĩnh, lạnh lùng như đã được huấn luyện.

“C-cô An Hạ? Tôi không hiểu. Cô gọi tôi có việc gì?”

“Tôi gọi cho anh vì Tổng tài không muốn làm lớn chuyện. Tôi đã tìm thấy bằng chứng về việc anh sử dụng thông tin và hệ thống của Ngân hàng Tín Phát để tạo ra tài khoản giả mạo dưới tên tôi, nhằm phục vụ cho mục đích của Tống Duy.” An Hạ nhấn mạnh tên Tống Duy, rồi tạm dừng.

“Tôi… tôi không biết cô đang nói gì. Cô đang đe dọa tôi sao?” Dương Ngọc lắp bắp, giọng hắn run lên.

Trần Phong, đứng ngay cạnh An Hạ, khẽ nhíu mày. Hắn ra hiệu cho An Hạ bằng cách chạm nhẹ vào vai cô, nhắc cô giữ bình tĩnh và tiếp tục theo kịch bản.

“Không phải đe dọa. Đây là sự lựa chọn cuối cùng. Ban Giám sát Kỷ luật của Đế Thiên đã có đầy đủ bằng chứng. Tổng tài cho anh một cơ hội: Anh sẽ tự thú với Ban Lãnh đạo Ngân hàng Tín Phát, công khai mọi thỏa thuận với Tống Duy, và chúng tôi sẽ cố gắng giảm nhẹ hình phạt cho anh. Hoặc, anh sẽ tiếp tục che giấu, và Tổng tài sẽ giải quyết riêng anh. Anh hiểu ý tôi chứ, Dương Ngọc?”

Sự im lặng kéo dài ở đầu dây bên kia. An Hạ cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí.

"Tôi... tôi cần thời gian để nghĩ," Dương Ngọc cuối cùng cũng nói.

"Anh không có thời gian. Tổng tài cho anh hai giờ để quyết định. Nếu anh không gọi lại, chúng tôi sẽ coi đó là câu trả lời. Và anh sẽ phải đối mặt với hậu quả." An Hạ cúp máy, đặt điện thoại xuống bàn.

Cô quay sang Trần Phong. Hắn đang nhìn cô, mặc dù không nhìn rõ mặt, nhưng ánh mắt hắn đầy sự đánh giá.

"Tốt. Giọng nói của hắn là sự sợ hãi thuần túy," Trần Phong nhận xét. "Hắn sẽ không dám gọi lại cho cô. Hắn sẽ gọi cho Tống Duy. Và Tống Duy sẽ mắc sai lầm."

An Hạ cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng cô không thể buông lỏng cảnh giác. Cô biết, Trần Phong đã lợi dụng sự thù hận và sự tuyệt vọng của cô để đẩy cô vào cuộc chiến này.

"Nếu Tống Duy lộ diện, ngài sẽ giúp tôi chứng minh tôi vô tội chứ?" An Hạ hỏi.

Trần Phong điềm tĩnh đi đến tủ quần áo, bắt đầu mặc chiếc áo vest. "Nếu Tống Duy phạm sai lầm, tôi sẽ sử dụng quyền lực của mình để buộc hắn phải làm sáng tỏ mọi thứ, kể cả vụ thâu tóm Xưởng Hương An Gia của cô. Nhưng hãy nhớ, An Hạ. Cô đang bị Ban Giám sát Kỷ luật theo dõi. Mọi hành động của cô sẽ được đưa ra ánh sáng, kể cả mối hận thù của cô."

Sau cuộc gọi, sự căng thẳng giữa hai người lên đến đỉnh điểm. An Hạ phải tiếp tục làm việc, nhưng tâm trí cô không thể ngừng nghĩ về Tống Duy và Mộc Lan. Cô quyết định sử dụng thời gian còn lại để xem lại toàn bộ hồ sơ An Gia một lần nữa.

Cô ngồi bên bàn, tập trung vào các chi tiết nhỏ nhặt. Trần Phong, thay vì rời đi làm việc, lại ngồi xuống chiếc ghế bành lớn, đọc sách, nhưng cô biết hắn đang nghe cô, đang cảm nhận mùi hương của cô.

Giữa sự im lặng đó, An Hạ phát hiện ra một điều kỳ lạ trong hồ sơ thâu tóm Xưởng Hương An Gia. Trong hợp đồng bán lại, có một điều khoản về việc "bàn giao công thức tinh dầu nền" cho Đế Thiên. Tên của công thức đó là "Hương Hồi Ức".

An Hạ nhớ lại. Đây chính là mùi hương nền mà cô đang sử dụng, và là mùi hương mà Trần Phong đã nói rằng nó gợi lên những ký ức bị mất của hắn.

Cô quay sang Trần Phong, ánh mắt cô đầy sự bàng hoàng.

"Tổng tài... công thức tinh dầu nền của gia đình tôi được bán cho Đế Thiên có tên là 'Hương Hồi Ức'. Nó là công thức mà ngài nói là gợi lên những ký ức bị mất của ngài."

Trần Phong ngừng lật trang sách. "Hồi Ức..." Hắn lặp lại, giọng hắn đầy sự phức tạp. Hắn đưa tay lên, chạm vào tóc mình, như thể đang cố gắng nắm bắt một thứ gì đó vô hình.

"Nó có ý nghĩa gì, An Hạ? Nó chỉ là một công thức, hay nó là một manh mối về tai nạn của tôi?"

An Hạ biết, sự thật sắp được phơi bày. Mối liên hệ giữa gia đình cô và bi kịch của hắn đã không còn là sự trùng hợp.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×