hương thơm lạc lối

Chương 3: Thâm Nhập Vùng Cấm


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều đầu tiên ở Đế Thiên trôi qua trong sự căng thẳng tột độ. An Hạ liên tục phải đối diện với ánh mắt soi mói của các nhân viên khác, những người khó hiểu trước sự gần gũi bất thường giữa vị Tổng tài lạnh lùng và cô thư ký mới. Trần Phong, như thường lệ, không quan tâm. Với hắn, thế giới xung quanh vẫn là một mớ hỗn độn không tên, và An Hạ là điểm sáng duy nhất hắn cần để định hướng.

“Cuộc họp với đối tác Nhật sẽ bắt đầu lúc 3 giờ chiều. Cô cần chuẩn bị bản tóm tắt các điểm đàm phán chính, và nhớ, cô sẽ ngồi ngay bên cạnh tôi.” Trần Phong ra lệnh, tay lật một tập hồ sơ dày cộp.

“Vâng, thưa Tổng tài,” An Hạ đáp, nhưng ánh mắt cô lại hướng về phía chiếc tủ khóa vân tay lớn, nơi được cho là chứa những tài liệu quan trọng và mật nhất. Cô biết hồ sơ thâu tóm Xưởng Hương An Gia chắc chắn nằm trong đó.

Sau cuộc họp, khi mọi người đã ra về và thành phố bắt đầu lên đèn, An Hạ mới có cơ hội hành động. Cô đã hoàn thành xuất sắc vai trò thư ký, trở thành chiếc tai và đôi mắt hiệu quả đến đáng ngạc nhiên của Trần Phong. Hắn hài lòng, và đó chính là chìa khóa.

“Tổng tài, ngài có muốn tôi sắp xếp lại khu vực làm việc của ngài không? Có vẻ như có quá nhiều hồ sơ chồng chất,” An Hạ đề nghị, giọng điệu chuyên nghiệp và không thể chê vào đâu được.

Trần Phong, người đang đứng bên cửa sổ, dường như đang chìm đắm trong suy nghĩ riêng. “Tùy cô. Nhưng không được di chuyển bất cứ thứ gì trên bàn tôi. Mọi thứ phải giữ nguyên vị trí. Cô chỉ được chạm vào những thứ tôi cho phép.”

“Vâng,” An Hạ cúi đầu. Cô biết mình đã có được sự cho phép gián tiếp để tiếp cận tủ hồ sơ.

Cô bắt đầu với cái cớ là sắp xếp các tập tài liệu cũ để mở đường cho công việc của mình. Khu vực làm việc của Trần Phong được bảo vệ nghiêm ngặt, nhưng An Hạ biết mật khẩu cơ bản của tủ khóa vân tay chỉ là ngày sinh của tập đoàn. Cô đã thử. Và nó mở.

Cảm giác adrenaline chạy khắp cơ thể An Hạ khi cánh cửa tủ khóa nặng nề mở ra. Bên trong là cả một kho tàng bí mật của Đế Thiên. Cô nhanh chóng lướt qua các nhãn hồ sơ, tìm kiếm một cái tên quen thuộc: “An Gia – Dự án Mua lại Tinh dầu Cổ truyền.”

Tim cô đập mạnh. Cô tìm thấy nó, một tập hồ sơ mỏng nằm ở góc dưới cùng. Cô cẩn thận rút nó ra, thay thế bằng một tập hồ sơ giả đã chuẩn bị trước để tránh sự phát hiện của bất kỳ ai, kể cả Trần Phong.

Khi cô đang tập trung vào những trang giấy đầu tiên, một giọng nói trầm thấp vang lên ngay sau lưng cô, khiến cô giật mình đánh rơi chiếc bút.

“Cô đang làm gì?”

An Hạ xoay người lại. Trần Phong đang đứng đó, khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt trống rỗng. Anh ta không hề di chuyển từ góc cửa sổ.

“Tôi… tôi đang tìm bản ghi nhớ về dự án hợp tác với Tầm nhìn Mới mà ngài cần xem lại vào sáng mai. Tôi không muốn làm phiền ngài sáng sớm,” An Hạ nói dối một cách trôi chảy, tay cô vô tình đặt lên tập hồ sơ An Gia để che nó.

Trần Phong bước chậm rãi đến gần cô. Hắn không nhìn vào tay cô, mà lại nhìn thẳng vào đôi mắt cô, một điều lạ lùng vì hắn không thể nhận diện khuôn mặt.

“Cô nói dối,” Trần Phong nói, giọng trầm và dứt khoát.

Toàn thân An Hạ căng cứng. Cô đã bị phát hiện?

“Tôi không nói dối,” cô khẳng định, cố giữ giọng bình tĩnh.

Trần Phong tiến đến gần hơn. Hắn đưa tay ra, không chạm vào cô, mà lại chạm vào không khí xung quanh vai cô, rồi di chuyển tay xuống chiếc cổ gầy của cô.

“Giọng nói của cô run. Mùi hương của cô đang bị xáo trộn. Bình thường, nó là hương hoa nhài thanh khiết, giờ đây, nó mang thêm một chút vị cay nồng của sợ hãi. Nó không phải mùi hương của một người đang tìm kiếm hồ sơ kinh doanh.”

An Hạ bàng hoàng. Hắn đã không nhìn thấy, nhưng hắn đã cảm nhận được sự dối trá của cô thông qua khứu giác nhạy bén đến kinh người!

“Tôi… tôi chỉ hơi mệt mỏi,” An Hạ cố gắng giữ bình tĩnh, “Tôi sẽ dọn dẹp xong ngay và rời đi.”

Trần Phong rút tay lại, nhưng ánh mắt hắn vẫn khóa chặt vào cô. “Tôi đã cho cô quyền tiếp cận mọi thứ, An Hạ. Đừng để sự nghi ngờ xen vào giữa chúng ta.” Hắn nhấn mạnh tên cô, khiến tim cô lại một lần nữa loạn nhịp.

An Hạ thở phào nhẹ nhõm. Hắn không hề đề cập đến tập hồ sơ mà cô đang giấu. Hắn không thấy nó. Hắn chỉ cảm nhận được sự bất an của cô.

“Tôi hiểu. Tôi sẽ không làm ngài thất vọng,” cô nói, giọng nói chân thành hơn, vì cô đã thoát hiểm trong gang tấc.

“Tốt,” Trần Phong quay lưng đi, nhưng ngay khi bước đến cửa, hắn dừng lại. “Tối nay, cô không cần phải về nhà. Tôi cần cô xem lại tài liệu cho chuyến công tác đột xuất vào ngày mai. Phòng khách trong căn hộ của tôi có thể dùng làm văn phòng tạm thời. Tôi sẽ gửi địa chỉ cho tài xế.”

An Hạ ngây người. Ở chung căn hộ với hắn? Đây là một bước đi nguy hiểm, nhưng cũng là cơ hội tuyệt vời để tìm kiếm thêm những bí mật.

“Nhưng…” An Hạ định từ chối.

“Đó là lệnh, Thư ký An Hạ. Hợp đồng của cô là 24/7. Hoặc là cô tuân theo, hoặc cô phá vỡ hợp đồng và phải trả khoản tiền phạt khổng lồ.” Giọng Trần Phong không còn là thương lượng, mà là ra lệnh.

Khi An Hạ bước vào căn hộ penthouse xa hoa của Trần Phong, cô cảm nhận rõ ràng hơn sự trống rỗng trong thế giới của hắn. Căn nhà lớn, nhưng mọi thứ đều tối giản, không có ảnh cá nhân, không có vật dụng trang trí rườm rà. Nó giống như một bảo tàng hiện đại hơn là một ngôi nhà.

Cô nhanh chóng tìm đến phòng khách, nhưng trước khi bắt đầu làm việc, cô mở tập hồ sơ An Gia mà cô đã mang theo. Những dòng chữ, những con số trong hồ sơ hiện ra, lạnh lùng và tàn nhẫn. Nội dung không phải là “bảo tồn công thức”, mà là một sự thâu tóm cưỡng ép dưới danh nghĩa phá sản giả mạo, lợi dụng các lỗ hổng luật pháp.

Đôi mắt An Hạ đỏ hoe. Cha cô đã đúng. Hắn đã làm tất cả chỉ vì lợi ích cá nhân. Lòng căm thù lại trỗi dậy mạnh mẽ, đẩy lùi mọi cảm giác tội lỗi hay rung động thoáng qua.

Khi cô đang chìm đắm trong các bằng chứng, cửa phòng làm việc mở ra. Trần Phong bước vào, không mặc vest, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, nhưng vẫn toát lên vẻ quyền lực. Anh ta cầm trên tay hai ly rượu vang.

“Tôi không uống rượu khi làm việc,” An Hạ lạnh lùng nói.

Trần Phong đặt một ly xuống bàn làm việc của cô. “Đây không phải là công việc. Đây là hợp đồng cá nhân của chúng ta. Uống đi. Nó sẽ giúp cô thư giãn sau một ngày căng thẳng. Cô đã nói dối rất nhiều trong hôm nay, An Hạ.”

Trần Phong đi về phía cửa sổ, đứng đó, im lặng. An Hạ nhìn vào ly rượu, rồi nhìn vào bóng lưng rộng lớn của hắn. Hắn đang tạo ra một ranh giới mới: không chỉ là ông chủ và thư ký, mà là hai con người bị ràng buộc bởi một thỏa thuận kỳ lạ. Cô biết, đêm nay sẽ là đêm dài nhất và nguy hiểm nhất trong cuộc đời cô.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×