Ly rượu vang trên bàn làm việc của An Hạ vẫn còn nguyên. Cô không uống. Cô đang cầm trên tay tập hồ sơ An Gia, những con số và điều khoản tàn nhẫn như những nhát dao đâm vào trái tim cô. Trần Phong đã biến mất vào một căn phòng khác, để lại cô trong sự im lặng xa hoa của căn penthouse.
An Hạ nhanh chóng chụp lại mọi trang hồ sơ bằng điện thoại, lưu chúng vào một ổ đĩa mã hóa. Cô cần bằng chứng rõ ràng hơn là chỉ những bản in này. Cô cần tìm ra kẻ đã ra lệnh và người đã thi hành. Hắn đã nói rằng đó là phòng Nghiên cứu và Phát triển. Liệu có phải chỉ là lời nói dối để che đậy vai trò của chính mình?
Mải mê với bằng chứng, cô không để ý đến âm thanh nhẹ nhàng của cánh cửa mở ra. Khi cô ngẩng đầu lên, Trần Phong đã đứng đó. Hắn đang cầm một chiếc chăn mỏng trong tay, vẻ mặt mệt mỏi hơn so với ban ngày.
“Lạnh rồi,” hắn nói, giọng nói không còn mang vẻ độc đoán của tổng tài, mà chỉ là sự trầm lặng. Hắn đặt chiếc chăn lên lưng ghế sô-pha gần đó, nơi cô được chỉ định làm việc.
An Hạ cảnh giác cất tập hồ sơ vào cặp. “Cảm ơn ngài, Tổng tài. Tôi vẫn ổn.”
Trần Phong không đáp lại ngay. Hắn tiến đến gần hơn, dừng lại cách cô một bước chân, ánh mắt hắn không hề tập trung vào khuôn mặt cô mà lại lướt qua vai cô, nơi mùi hương của cô rõ ràng nhất.
“Cô vẫn còn căng thẳng,” hắn nhận xét, giọng nói đầy sự chắc chắn của một người mù có giác quan thứ sáu. “Mùi hương vẫn hơi cay. Cô đang nghĩ gì?”
An Hạ cảm thấy như tất cả bí mật của mình đang bị phơi bày trước khứu giác siêu phàm của hắn. “Tôi đang nghĩ về những con số, thưa Tổng tài. Tôi không thể nào hiểu được cách Đế Thiên có thể thu về lợi nhuận từ những dự án rủi ro này.” Cô nói dối một nửa sự thật.
Trần Phong khẽ thở dài, một hành động hiếm hoi thể hiện sự yếu đuối. “An Hạ, tôi không thể nhìn rõ được cảm xúc trên mặt cô, nhưng mùi hương không bao giờ nói dối. Cô đang giấu một điều gì đó.”
“Ngài có biết điều đó nghe kỳ lạ đến mức nào không, thưa Tổng tài?” An Hạ quyết định phản công. “Việc ngài chỉ có thể phân biệt con người bằng mùi hương. Tôi chưa từng nghe về một căn bệnh như vậy.”
Trần Phong bất ngờ, nhưng rồi hắn lại nở một nụ cười nhạt nhòa, một nụ cười đầy sự chua chát. “Cô không phải là người đầu tiên nghi ngờ. Tôi mắc chứng Prosopagnosia. Mù mặt. Mười năm trước, sau một vụ tai nạn. Tai nạn đó đã lấy đi của tôi nhiều thứ, không chỉ là khả năng nhận diện gương mặt.”
Hắn xoay lưng, đi về phía cửa sổ. Ánh đèn thành phố rọi vào, làm nổi bật đường nét cô độc trên tấm lưng hắn.
“Tôi không thể nhìn rõ gương mặt mẹ tôi, em gái tôi. Họ đối với tôi chỉ là những chiếc mặt nạ không cảm xúc, những cái bóng. Ban đầu, tôi phát điên. Tôi không thể tin tưởng bất cứ ai. Mọi thứ trở thành một trò đùa tàn nhẫn của số phận.” Giọng hắn trầm xuống, chất chứa nỗi đau sâu thẳm.
An Hạ bất động. Những lời nói này không phải là sự tàn nhẫn mà cô từng gán cho hắn. Đây là sự thật trần trụi và đau đớn. Cô nhớ lại những thông tin về vụ tai nạn bí ẩn của gia đình Trần Phong cách đây mười năm, cái chết của cha hắn và sự thay đổi thái độ của mẹ hắn. Cô chưa bao giờ liên kết nó với chứng mù mặt này.
“Tại sao ngài lại nói với tôi điều này?” An Hạ thì thầm.
Trần Phong quay lại, ánh mắt hắn tìm kiếm cô trong bóng tối. “Vì cô là người duy nhất. Cô là nét vẽ duy nhất trong bức tranh mờ nhạt của tôi. Tôi có thể… ‘thấy’ cô, thông qua khứu giác. Cô là điểm neo, là la bàn của tôi. Và tôi ghét sự thật rằng tôi cần cô.”
An Hạ cảm thấy trái tim mình se lại. Sự thù hận trong cô lung lay. Liệu một người đàn ông phải chịu đựng nỗi đau tinh thần lớn đến vậy có phải là kẻ thù thực sự không? Hay hắn chỉ là một nạn nhân quyền lực?
“Tôi cần phải đi công tác ngay sáng sớm mai. Cô sẽ phải đi cùng. Chúng ta sẽ ở lại đó hai ngày,” Trần Phong nói, giọng quay trở lại vẻ lãnh đạm. “Cô hãy chuẩn bị hành lý cá nhân.”
“Vâng, thưa Tổng tài. Tôi sẽ chuẩn bị.” An Hạ trả lời, nhưng tâm trí cô đang quay cuồng. Đi công tác cùng hắn. Hai ngày. Đây là cơ hội để cô tìm kiếm thêm bằng chứng về vụ thâu tóm, nhưng cũng là thời điểm nguy hiểm nhất, nơi ranh giới giữa hận thù và cảm thông sẽ hoàn toàn bị phá vỡ.
Cô thức trắng đêm. Nửa đêm, khi cô đang xem lại tài liệu, Trần Phong lại đi ngang qua. Lần này, hắn dừng lại trước cửa phòng ngủ của mình.
“An Hạ,” hắn gọi.
“Vâng, thưa Tổng tài.”
“Cô có một mùi hương khác, nhưng nó chỉ thoang thoảng. Nó giống như một loại hương liệu nền, sâu và ấm hơn mùi hoa nhài. Nó rất cũ, rất quen thuộc.” Hắn đưa tay lên xoa thái dương. “Nó làm tôi nhớ đến một thứ gì đó… một ký ức không rõ ràng.”
An Hạ rùng mình. Đó là tinh dầu Hồi Ức, công thức bí mật của bà cố cô, chỉ được dùng cho những người trong gia tộc. Nó là hương liệu nền của cô, thứ mà không một nhà điều chế bình thường nào có thể nhận ra, trừ khi…
“Ngài có nhầm không?” Cô cố gắng giữ giọng điệu lạnh lùng.
Trần Phong lắc đầu. “Không. Mùi hương của cô đang gợi lên những hình ảnh rất mờ nhạt trong đầu tôi. Một căn phòng tràn ngập ánh sáng vàng và tiếng cười của một cô bé. Đó là một phần của vụ tai nạn mà tôi đã quên.” Hắn nhắm mắt lại, dường như đang cố gắng giải mã ký ức.
An Hạ không thể chịu đựng được nữa. Cô đã tìm thấy một sợi dây kết nối kinh hoàng. Hắn đã ở đó, ở Xưởng Hương An Gia, hoặc nơi nào đó liên quan đến gia đình cô trong quá khứ. Tai nạn của hắn có liên quan đến gia đình cô!
“Tôi nghĩ ngài nên nghỉ ngơi, Tổng tài. Tôi sẽ chuẩn bị tài liệu thật tốt,” An Hạ nói, giọng cô khẽ run lên.
Trần Phong không ép buộc. Anh ta chỉ lặng lẽ gật đầu, rồi quay vào phòng. Nhưng trước khi cánh cửa khép lại, anh ta nói thêm:
“Đừng cố gắng che giấu điều gì, An Hạ. Cô có mùi hương của sự chân thật, mặc dù cô luôn nói dối. Đừng để mùi hương đó bị thay đổi.”
An Hạ nhìn cánh cửa đóng sập. Cô biết, chuyến công tác sắp tới sẽ không chỉ là công việc. Nó là chuyến đi vào sâu thẳm quá khứ, nơi cô sẽ phải đối mặt với sự thật rằng, kẻ thù của cô có lẽ không chỉ là kẻ thù, mà còn là một phần của ký ức bị lãng quên của cô.