hương thơm lạc lối

Chương 5: Hơi Thở Của Định Mệnh


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiếc xe Maybach màu đen lướt êm ru trên đường cao tốc, đưa Trần Phong và An Hạ rời khỏi sự ồn ào của thành phố. Buổi sáng sớm, không khí trong xe lạnh lẽo và tĩnh lặng, chỉ có tiếng động cơ khe khẽ. Khoảng cách vật lý giữa hai người gần hơn bao giờ hết; Trần Phong ngồi ở ghế sau, ngay bên cạnh An Hạ.

An Hạ mặc một bộ vest công sở màu xanh than, tóc búi cao gọn gàng, toát lên vẻ ngoài chuyên nghiệp nhưng bên trong lại là sự cảnh giác tối đa. Cô đang giữ trong lòng chiếc USB chứa bản sao hồ sơ thâu tóm Xưởng Hương An Gia, cảm giác nặng trịch. Đây là bằng chứng của cô, và cũng là gánh nặng của cô.

“Tài liệu về dự án đầu tư cảng biển đã được tóm tắt. Tôi đã đánh dấu những điểm mấu chốt và các đối tác cần cảnh giác,” An Hạ báo cáo, giọng nói rõ ràng và lạnh lùng.

Trần Phong nhắm mắt, tựa đầu vào ghế. Hắn không nhìn cô, nhưng hắn nghe cô. “Đọc to đi, An Hạ. Đọc chậm lại.”

An Hạ bắt đầu đọc. Giọng cô trầm bổng trong không gian kín, Trần Phong hoàn toàn tập trung. Cô cảm nhận được hơi thở đều đặn của hắn, mùi hương tinh tế của gỗ đàn hương và da thuộc trên cơ thể hắn bao trùm lấy cô. Mùi hương này không hề lạnh lẽo như tính cách hắn, mà lại ấm áp đến đáng sợ.

Khi cô dừng lại, Trần Phong vẫn im lặng. An Hạ nghiêng đầu nhìn hắn. Hắn dường như đang ngủ, nhưng nét mặt lại không hề thư giãn.

“Tổng tài?” cô khẽ gọi.

Trần Phong mở mắt, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào cô, nhưng lại không có tiêu cự. Hắn đưa tay ra, chạm nhẹ vào không khí ngay trước vai cô, rồi di chuyển tay đến bên tai cô, nơi lọn tóc con của cô xõa xuống.

“Đừng bao giờ để tóc rối, An Hạ. Tôi cần sự rõ ràng. Cô là người duy nhất tôi có thể thấy một cách rõ ràng.” Giọng hắn khàn khàn, như vừa tỉnh giấc.

An Hạ cảm thấy má mình nóng bừng. Đây không phải là một hành động chuyên nghiệp. Nó quá thân mật. Hắn không thể nhìn rõ, nhưng hắn lại cảm nhận được cô. Cô nhanh chóng đưa tay lên gỡ lọn tóc rối, cố gắng che giấu sự bối rối của mình.

“Chúng ta sắp đến nơi,” người tài xế báo. “Đó là một khu nghỉ dưỡng riêng tư, Tổng tài.”

Khi đến khách sạn, An Hạ nhận được chìa khóa phòng. Nhưng khi cô nhìn vào số phòng, cô nhíu mày. Phòng Tổng thống.

“Tổng tài, tại sao lại chỉ có một chìa khóa?” An Hạ hỏi, cố giữ bình tĩnh.

Trần Phong, người đang đi trước cô với dáng vẻ cao ngạo, quay lại. “Đương nhiên là chỉ một. Cô là thư ký 24/7 của tôi. Cô cần phải ở trong tầm tay tôi. Hơn nữa, tôi không muốn bị làm phiền. Căn phòng đó rất rộng, có phòng khách riêng và hai phòng ngủ được ngăn cách hoàn toàn. Cô sẽ ngủ ở phòng bên.”

An Hạ hiểu rằng hắn đang che giấu sự phụ thuộc của mình bằng danh nghĩa công việc. Hắn sợ phải ngủ trong một căn phòng một mình, nơi hắn không thể nhận diện bất cứ ai bước vào. Cô là “vệ sĩ mùi hương” của hắn.

Căn phòng suite Tổng thống xa hoa, rộng lớn đúng như hắn nói. An Hạ nhanh chóng đặt hành lý và tập hồ sơ An Gia vào phòng ngủ phụ. Khi cô trở lại phòng khách, Trần Phong đã đứng ở ban công, nhận một cuộc gọi.

“Anh biết, Mộc Lan. Nhưng anh đã nói anh có việc. Anh không thể lãng phí thời gian vào những buổi gặp mặt vô ích. À, cô ấy à? Cô ấy đang làm việc rất tốt. Cô ấy là người duy nhất có thể giúp anh lúc này.”

An Hạ nghe thấy giọng Mộc Lan vang lên từ điện thoại: “Phong, anh nói gì lạ vậy? Cô ta là ai mà lại quan trọng hơn cả em? Em biết anh không thích những người lạ. Anh đang nói dối em sao?”

Trần Phong cúp máy không chút do dự. Hắn quay sang An Hạ, vẻ mặt khó chịu.

“Cô Mộc Lan là ai?” An Hạ hỏi, không giấu được sự tò mò.

“Cô ấy là hôn thê cũ của tôi. Đã đính hôn, nhưng chưa kết hôn. Giờ đây, chỉ là một đối tác quan trọng. Cô không cần quan tâm.” Trần Phong lạnh lùng đáp. “Bây giờ, hãy chuẩn bị cho buổi tiếp đón. Đây là một buổi tiệc xã giao, nhưng rất quan trọng. Mọi đối tác đều có mặt. Tôi cần cô làm tai mắt cho tôi.”

An Hạ cùng Trần Phong đến buổi tiệc. Đây là lúc chứng mù mặt của hắn trở nên rõ ràng và nguy hiểm nhất. Trong một căn phòng đầy người, nơi mọi người đều đeo mặt nạ xã giao, Trần Phong hoàn toàn lạc lối. Hắn chỉ đi theo An Hạ, tay hắn luôn đặt nhẹ lên cánh tay cô, một hành động mà đối với người ngoài là thân mật, nhưng với An Hạ, đó là sự níu giữ tuyệt vọng.

“Người đang tiến đến là ông Lee, đối tác của chúng ta từ Hàn Quốc. Ông ta mặc vest đen sọc trắng. Cà vạt màu đỏ Bordeaux,” An Hạ thì thầm, mô tả chi tiết.

Trần Phong gật đầu, khuôn mặt trở nên căng thẳng. “Nói cho tôi biết, ông ta có đang cười không? Giọng nói của ông ta có trung thực không?”

An Hạ nhìn thẳng vào đối tác: “Nụ cười xã giao, hơi gượng gạo. Giọng nói bình thường, không có dấu hiệu dối trá.”

Dưới sự hướng dẫn của An Hạ, Trần Phong hoàn thành cuộc giao tiếp một cách hoàn hảo. Hắn nói chuyện sắc sảo, đàm phán chính xác, không hề để lộ sự yếu kém của mình. An Hạ chứng kiến một Trần Phong hoàn toàn khác: một người đàn ông đáng thương bị buộc phải dựa dẫm vào người mà hắn không hề tin tưởng, chỉ vì mùi hương.

Buổi tối, trở về phòng, sự căng thẳng lên đến đỉnh điểm. An Hạ tranh thủ lúc Trần Phong tắm, cô mở laptop và bắt đầu làm việc với tập hồ sơ An Gia. Cô cần tìm kiếm một cái tên, một chữ ký, một địa chỉ email cụ thể đã thúc đẩy việc thâu tóm.

Cô lật đến trang cuối cùng, nơi có chữ ký của người chấp thuận cuối cùng. Đó là chữ ký của một người tên Tống Duy.

“Tống Duy – Giám đốc Ban Cố vấn Cấp cao.”

An Hạ ghi nhớ cái tên này. Tống Duy. Cô chưa từng nghe về người này trong các tài liệu công khai của Đế Thiên.

Ngay lúc đó, cửa phòng tắm mở ra. Trần Phong bước ra, quấn một chiếc khăn tắm quanh hông. Tóc hắn còn ẩm ướt, để lộ những cơ bắp săn chắc. An Hạ giật mình đóng sập laptop.

Trần Phong nhìn cô, hoặc ít nhất là hướng về phía cô. “Cô không đi tắm sao? Cô có cuộc gọi lúc 7 giờ sáng mai.”

“Tôi… tôi xong việc rồi,” An Hạ lắp bắp. Cô cảm thấy xấu hổ vì đã nhìn thấy hắn trong tình trạng này, và lo sợ vì sự gần gũi đột ngột.

Trần Phong đi đến tủ lạnh lấy một chai nước, cơ thể hắn tỏa ra hơi ấm và mùi xà phòng tươi mát, sạch sẽ, nhưng không làm mất đi mùi hương gỗ đàn hương đặc trưng.

“Tôi biết cô đang điều tra gì đó,” Trần Phong nói, không nhìn cô. “Tôi đã nói, tôi biết khi nào cô nói dối. Cô đang che giấu thứ gì?”

An Hạ đứng dậy, đối diện với hắn. Cô biết cô phải thành thật một phần để mua chuộc sự tin tưởng. “Tôi có hứng thú với thương vụ An Gia. Tôi từng là một nhà điều chế nước hoa. Tôi biết công thức của họ quý giá đến mức nào. Tôi chỉ tò mò về Tống Duy, người đã ký duyệt cuối cùng.”

Trần Phong nheo mắt. “Tống Duy? Tôi không nhớ có một giám đốc nào tên đó.”

“Ông ta là Giám đốc Ban Cố vấn Cấp cao. Ngài không quen biết sao?”

Trần Phong lắc đầu. “Ban Cố vấn đó là một tổ chức nội bộ, làm việc từ xa. Tôi chỉ gặp mặt một số người trong đó. Nhưng Tống Duy… cái tên này nghe lạ lẫm.” Hắn đi đến gần cô, mùi hương của hắn bao trùm lấy cô, nhưng lần này, nó mang theo một sự căng thẳng mới. “Đừng cố gắng tự mình đào sâu, An Hạ. Cô đang bước vào một vùng nguy hiểm.”

“Đó là công việc của tôi, Tổng tài. Tôi là thư ký của ngài,” An Hạ đáp, nhưng trong thâm tâm, cô biết cái tên Tống Duy này chính là bước ngoặt. Hắn là một cái tên không tồn tại trong bộ nhớ của Trần Phong. Liệu hắn có phải là quân cờ của kẻ thù thực sự không?

An Hạ quay về phòng, trái tim cô đập thình thịch. Cô không chỉ tìm thấy bằng chứng thâu tóm, cô còn tìm thấy một bí ẩn mới, một người đàn ông mà Tổng tài Đế Thiên không hề biết đến. Và cô phải ở lại đây, làm việc bên cạnh hắn, người đã gây ra nỗi đau cho cô, nhưng lại đang lộ ra những vết thương sâu sắc.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×